Bảo Giám

Chương 25: Tranh chấp

Chương 25: Tranh chấp
- Cậu không hỏi làm sao biết tôi sẽ không nói chứ?
Ông lão dở khóc dở cười nhìn Tần Phong, trong lòng cũng nảy sinh háo thắng, phất phất tay nói: - Được rồi, hết giờ hóng gió rồi, cút về ngủ đi!
- Vâng! Tần Phong gật đầu rất dứt khoát, không nói một câu dư thừa, xoay người bước đi.
Không biết là trời sinh tính tình như vậy hay là trải qua quá nhiều đau khổ, sự kiên nhẫn của Tần Phong từ trước đến nay vẫn luôn rất tốt, tuy rằng nóng lòng muốn biết tung tích của em gái, nhưng Tần Phong biết, chỉ cần ông lão này không cho phép thì cậu đừng hòng nghĩ đến chuyện ra khỏi nhà giam này.
Hơn nữa Tần Phong cũng không biết rốt cuộc ông lão có ý định gì, so với việc mở miệng hỏi, chẳng bằng để tự ông ta nói ra, đôi khi lòng hiếu kỳ cao cũng chưa chắc đã là chuyện tốt.
Sau khi trở về phòng giam, người cùng phòng giam đều không khỏi hâm mộ đối với đãi ngộ của Tần Phong.
Ai cũng biết, công việc hôm nay Tần Phong làm, thỉnh thoảng có thể ra ngoài dạo một vòng, đây là tư cách chỉ có phạm nhân hưởng án phạt ngắn mới được hưởng thụ, không ngờ lại cậu vừa mới vào đã được như vậy rồi.
Đương nhiên, xét thấy quan hệ giữa đại ca Lý đang bị giam kín với Tần Phong cũng không tệ lắm, hơn nữa vóc người Tần Phong cũng cao to, thành ra trong phòng giam chẳng ai dám đứng ra biểu đạt sự bất mãn của mình.
Vào giờ tập thể dục sáng hôm sau, Tần Phong bị ông nông dân trồng rau gọi đi, bởi vì khu đất trồng rau bên kia không có ống nước, nhiệm vụ buổi sáng của Tần Phong là gánh thùng tưới nước, bận bịu đến tận buổi trưa.
Tuy rằng đứng xếp hàng rất vất vả, nhưng vẫn khỏe hơn dốc sức làm việc nhiều, nhìn thấy Tần Phong mồ hôi như tắm sau tấm lưới sắt khiến cho tâm trạng của các thiếu niên cân bằng hơn nhiều.
Việc giúp trồng rau này không thoải mái bằng việc giúp bếp núc, có một số người còn cảm thấy may mắn vì đã không chọn mình, sự đố kỵ và hâm mộ đối với Tần Phong cũng bớt đi phần nào.
- Đồn trưởng, tôi không hiểu.
Các phạm nhân đã bình tĩnh trở lại, nhưng trong Trung tâm vẫn có những ý kiến bất đồng, Lý Phàm giờ phút này đang ở trong phòng làm việc của Đồn trưởng, anh ta bình thường trông giống phần tử trí thức, nhưng lần này thiếu chút nữa đập bàn với Hồ Báo Quốc.
- Có gì mà không hiểu, ông Hạ lớn tuổi rồi, tìm một người giúp đỡ ông ấy thì đã làm sao?
Hồ Báo Quốc bình thường tính tình nóng nảy lúc này lại cười tủm tỉm đưa cho đội trưởng Lý điếu thuốc, nói: - Lệ khí của Tần Phong quá nặng, để ông lão giúp tiêu hao đi một chút, đối với cậu ta chưa hẳn đã là chuyện xấu, Lý Phàm à, tôi cũng hiểu tâm lý học đấy!
- Đồn đồn trưởng, anh đây là lý lẽ gì vậy?
Lý Phàm nghe lời Hồ Báo Quốc nói mà dở khóc dở cười, đưa tay ngăn điếu thuốc lá, tức giận nói: - Tần Phong bị bỏ tù vì giết người, tôi nghi ngờ tâm lý của nó hết sức khác thường, hơn nữa có khuynh hướng bỏ trốn!
- Đồn trưởng, tôi yêu cầu đổi phạm nhân có thời hạn thi hành án ngắn đến giúp việc.
- Còn biết tôi là đồn trưởng sao?
Hai chân Hồ Báo Quốc gác lên bàn làm việc, liếc mắt coi thường, nói: - Không đồng ý, nếu Tần Phong xảy ra vấn đề, tôi sẽ chịu trách nhiệm, anh đừng có ở đó mà giáo huấn tôi!
- Đồn trưởng anh anh thế này là rất vô lý! Lý Phàm nổi giận đùng đùng, nói: - Tôi sẽ phản ánh lên cấp trên!
Hồ Báo Quốc thản nhiên phất phất tay, nói: - Tùy cậu, tôi còn chưa đến 50 tuổi, đang muốn đổi sang chỗ khác, cậu tìm thầy của cậu chuyển chỗ cho tôi đi, tôi sẽ dốc cả một tháng lương mua một bình Mao Đài hiếu kính ông ta!
Hồ Báo Quốc biết, thầy của Lý Phàm trước kia là giáo sư của Đại học Công an, sau được điều đến Cục quản lý sự vụ nhà tù tỉnh làm Phó cục trưởng, vừa khéo lại là lãnh đạo trực tiếp của mình.
Nếu như không phải vì quan hệ này, đồn trưởng Hồ tính khí nóng nảy sao chịu nói nhiều với Lý Phàm, chỉ sợ đã cho một cái bạt tai rồi, ở trong bộ đội, ông ta vẫn luôn đối phó với đám binh lính không nghe lời như vậy.
Đương nhiên, Hồ Báo Quốc cũng không sợ Lý Phàm kiếm chuyện, những lãnh đạo cũ năm đó tham gia quân ngũ trước kia cũng có người đã làm cấp cao trong Quân ủy, nếu bàn đến quan hệ, chưa chắc đã phải sợ vị Phó cục trưởng kia.
- Anh anh
Gặp phải một đồn trưởng vô lại như vậy, Lý Phàm cũng phải bó tay, chỉ có thể đóng sầm cửa bỏ đi, về phần báo cáo lên cấp trên, anh ta cũng chỉ nói suông vậy thôi, nếu không cho dù có điều Hồ Báo Quốc đi, anh ta cũng khó được ở lại.
Thời kỳ đầu những năm 90, nhân trị ở một số nơi vẫn mạnh hơn pháp trị, Hồ Báo Quốc thân là thủ trưởng một đồn, chuyện ông ta nhất định muốn làm Lý Phàm không có cách nào có thể thay đổi, sau nhiều lần tranh chấp, Lý Phàm cũng hết cách.
Tần Phong tất nhiên không biết Đồn trưởng và đội trưởng nảy sinh mâu thuẫn vì mình, cậu mỗi ngày ngoại trừ ngủ, đại đa số thời gian đều giúp việc ở khu đất trồng rau.
Ông lão nông dân họ Hạ khi trước giờ đây hoàn toàn trở thành địa chủ chỉ tay năm ngón, cuốc đất, gieo hạt, tưới nước, tất cả đều giao cho Tần Phong, thậm chí đến lúc không tìm được việc gì cho cậu làm nữa, dứt khoát bảo Tần Phong đi bắt sâu, nói là sợ sâu ăn mất hoa mầu.
Tần Phong vẫn biểu hiện hết sức hờ hững, nếu như không phải cậu từng chạy trốn, hơn nữa là bị chính tay mình bắt trở về, ông lão thậm chí còn tưởng đó là một phần tử cải tạo lao động tiên tiến.
- Tần Phong, tôi bảo này, cậu đánh ông lão kia một trận không phải sẽ được trở về ngay sao?
Có người chê cười Tần Phong, nhưng cũng có người bênh vực cậu, chỉ là chủ ý của ông anh này quá vớ vẩn, đương nhiên, nếu như không sợ giam kín hay gia tăng hình phạt thì chuyện này cũng có thể suy xét.
- Đánh ông ấy? Tôi không bị ông ta đánh đã là tốt lắm rồi.
Tần Phong nghe vậy liếc mắt coi thường, cậu không phải không từng nghĩ đến việc gây khó dễ cho ông lão kia, nhiều lần khi đang làm việc, cố ý vờ không đứng vững định xô vào đối phương, nhưng không ngờ ông lão kia như có mắt sau gáy, không những không thực hiện được, còn khiến Tần Phong suýt chút nữa gãy thắt lưng.
- Đại ca Lý, tôi ngủ một lúc, ngày mai 4 giờ hơn tôi phải đi giúp việc bếp núc rồi, thực sự chịu không nổi.
Tần Phong lười biếng phất phất tay, ngửa đầu ngã lăn ra giường, cậu tuy rằng có chút công phu, nhưng dù sao cũng vẫn còn nhỏ, sau khi làm nông cả một ngày, ngày nào trở về phòng giam cũng chỉ muốn ngủ, thậm chí nói chuyện cũng lười.
- Ai, Tần Phong, cho cậu này
Lý Thiên Viễn đến trước giường Tần Phong, nhét cho cậu hai quả trứng gà luộc.
- Đại ca Lý, lại cướp đồ của người khác à?
Tần Phong cũng không khách sáo, nhận lấy trứng gà đập một cái, sau khi lột vỏ liền nuốt vào bụng, cậu đang ở tuổi ăn tuổi lớn, những thứ nhiều protein chẳng bao giờ là thừa.
- Làm gì có, đây là tự tôi để dành đấy.
Lý Thiên Viễn kêu oan, cậu ta cũng không hề nói dối, từ sau khi nhìn thấy biểu hiện khiêm nhường của Tần Phong, Lý Thiên Viễn cũng vô thức học theo, những chuyện ức hiếp người khác cũng ít hơn trước nhiều.
- Khà khà, Tần Phong, cậu thấy đấy, tôi đã đứng tấn hơn nửa tháng rồi, cũng nên dạy tôi chút gì khác chứ?
Sau khi thấy Tần Phong ăn trứng xong, Lý Thiên Viễn mặt dày cười cười, trong suy nghĩ của Lý Thiên Viễn, cả nhà giam chỉ có duy nhất cậu ta là biết chuyện Tần Phong vượt ngục, bí mật chỉ có hai người biết, khiến cho cậu ta vô thức thân cận với Tần Phong nhiều hơn.
Tần Phong lắc đầu, nói: - Đại ca Lý, đợi sau khi anh có thể đứng tấn một tiếng tôi sẽ dạy anh thứ khác.
Đối với Bát cực quyền mà nói, đứng tấn là nền tảng quan trọng nhất, cần biết rằng, đánh nhau không chỉ dựa vào hai tay, nơi có thể phát lực còn có phía trên hai chân.
Lúc Tần Phong học lỏm Bát cực quyền, hai năm trước đó vẫn luôn đứng tấn, đợi đến sau khi đứng tấn có chút thành tựu, tự nhiên cảm thấy những động tác lúc trước luyện không hoàn thiện nay đều có thể sử ra một cách lưu loát.
Cho nên cậu cũng không phải đang đối phó có lệ với Lý Thiên Viễn, nếu cậu ta có thể luyện thành thạo đứng tấn, khi ra ngoài đánh nhau cùng người khác, sức chiến đấu không hẳn sẽ tăng lên nhiều, nhưng nếu bị nhiều người bao vây, muốn thoát ra nguyên vẹn cũng không thành vấn đề.
- Được, cậu nói phải giữ lời đấy!
Sau khi nghe Tần Phong nói, Lý Thiên Viễn vui vẻ tươi cười, trong suy nghĩ của cậu ta, chỉ nửa tháng đã có thể đứng 5 phút, luyện thêm hai tháng nữa, tuyệt đối có thể đứng được nửa tiếng.
Thế nhưng Lý Thiên Viễn không ngờ rằng, cho dù cậu ta chịu được khổ, trong một năm ở Trại giáo dưỡngnày vẫn không thể đứng được 1 giờ, cho đến tận đến ngày ra tù, cũng không thể học được công phu từ Tần Phong, đương nhiên đó là những chuyện về sau
Lúc trời còn chưa sáng, Tần Phong đã được quản giáo dẫn đến phòng bếp, sau khi giúp việc trên vườn rau hơn nửa tháng, cậu rốt cuộc cũng được thăng cấp, lần đầu tiên được phân tới giúp công việc bếp núc.
- Ông Hạ, không phải ông bảo phải rửa rau sao?
Bởi vì các quản giáo đều gọi ông lão là ông Hạ nên Tần Phong cũng gọi như vậy, nhìn đống rau xếp trước hồ nước, mở miệng hỏi: - Chính là chỗ rau này sao?
Những đám rau xếp trên mặt đất này một phần là rau tự trồng, còn một ít là mua trong chợ xung quanh, thời kỳ này vẫn chưa thịnh hành việc sử dụng thuốc trừ sâu, ngoại trừ bùn đất bên ngoài, còn lại đều khá tươi.
- Rửa cái gì? Công việc này còn không đơn giản sao?
Ông Hạ xua tay ngăn lại động tác của Tần Phong, đem đám rau trên mặt đất ôm đến trong hồ, mở vòi nước phun một lượt, sau đó nhặt vào trong cái rổ bên cạnh.
- Ông Hạ, bình thường chúng cháu ăn chính là cái này sao?
Nhìn động tác của ông Hạ, Tần Phong trợn trừng mắt, cậu rõ ràng nhìn thấy trên rau vẫn dính đầy bùn, thậm chí còn có một con sâu xanh lét ở trên.
- Ăn bẩn sống lâu, nói nhiều thế làm gì?
Ông già bực mình trừng mắt liếc Tần Phong một cái, đổ một chậu nước ấm đặt trên sàn, ném miếng xà bông chẳng còn lại bao nhiêu vào đó, nói: - Nhóc con, dùng ngón trỏ và ngón giữa kẹp nó lên, kẹp không lên được thì khỏi ăn sáng!
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất