Bảo Giám

Chương 26: Thợ nguội

Chương 26: Thợ nguội
- Ông thế này là có ý gì?
Nhìn mẩu xà bông bị ông lão ném vào, hai mắt Tần Phong không khỏi híp lại, lắc đầu nói: - Ông Hạ, cháu đến để giúp việc bếp núc, chứ không phải đến để nhặt xà bông giúp ông, nếu ông cảm thấy cháu làm không tốt, có thể để cháu trở về!
Hành động mà ông lão làm, nếu đổi là người bình thường, thực sự không biết có ý nghĩa gì, có điều Tần Phong lưu lạc trong xã hội mấy năm nay, liếc mắt một cái liền nhìn thấu dụng ý của ông lão.
Miếng xà bông kia dùng đã lâu, chỉ chừa lại một mẩu bằng đồng xu, trơn tuồn tuột, đừng nói dùng hai đầu ngón tay gắp, ngay cả vươn cả tay ra tóm cũng chưa chắc đã có thể tóm được.
Theo những gì Tần Phong biết, hành động này cũng chính là công phu căn bản của đám trộm cắp, Tần Phong tuy rằng chưa thấy qua, nhưng năm đó khi nhặt phế liệu ở Thương Châu cũng từng nghe người đồng hành trong thành nhắc đến.
Mỗi người đều có nguyên tắc mà bản thân tuân thủ.
Tục ngữ nói "Nhỏ thế nào lớn thế ấy", Tần Phong từ nhỏ đã thông minh, bố lại là người làm công tác giáo dục, gia giáo cực kỳ nghiêm khắc, từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng lấy thứ gì không thuộc về mình.
Cho nên những năm gần đây, cậu thà dẫn em gái chịu đói chịu rét cũng chưa từng trộm cắp của người khác một đồng nào, đây là nguyên tắc làm người của Tần Phong, cũng là giới hạn cậu luôn giữ vững.
Phải biết rằng, cái tiếng trộm cắp trong xã hội cực kém, tuy hiện tại Tần Phong vào Trại giáo dưỡng thiếu niên, nhưng đáy lòng cậu chưa từng cho rằng bản thân phạm tội, hiện tại ông lão lại bảo cậu luyện thủ pháp ăn cắp, nhất thời khiến Tần Phong tức giận.
- Ồ? Nhóc con biết không ít nhỉ?
Nhìn thoáng qua sắc mặt của Tần Phong, ông lão lại không hề tức giận, vẻ mặt nghiền ngẫm nói: - Nào, nói tôi nghe xem, nhặt xà bông có ý nghĩa gì?
- Ông biết rõ rồi còn hỏi?
Tần Phong bũi môi, nói: - Ngón tay kẹp xà bông, không phải là luyện độ linh hoạt của ngón tay sao, ông trước khi vào đây nhất định là một thợ nguội cấp 8 phải không?
Trong một thời kỳ dài sau giải phóng, công nhân kỹ thuật trong nhà xưởng từng là một nghề có tiếng nhất trong thành thị, mà thợ nguội cấp 8 chính là nhân tài có tay nghề xuất sắc, địa vị cũng không kém gì so với kỹ sư cao cấp hiện tại.
Có điều ở trong xã hội, thợ nguội còn có một tầng ý nghĩa khác, đó chính là "kẻ trộm", thợ nguội mà Tần Phong nói lúc này tất nhiên là chỉ vế sau.
- Ông Hạ, ông trước kia không phải vì làm cái này mà phải vào đây đấy chứ? Ánh mắt Tần Phong nhìn ông lão có chút khác thường.
Tuy rằng ông lão cho tới bây giờ vẫn chưa từng kể chuyện của ông cho Tần Phong, nhưng Tần Phong cũng nghe ngóng được một chút thông qua con đường khác.
Ông Hạ vào nhà tù này đầu thập niên 60, về phần tội danh Tần Phong cũng không rõ lắm, bị giam suốt 20 năm, tới đầu thập niên 80 ông mới được thả ra.
Hơn nữa trải qua điều tra, vụ án của ông Hạ có chút oan uổng, thế nhưng năm ấy án oan rất nhiều, chính phủ chỉ bồi thường cho ông một ít tiền, rồi chuẩn bị cho ông Hạ trở về quê nhà.
Thế nhưng khiến người ta không ngờ tới chính là, sau khi ông lão rời khỏi hơn một tháng, lại trở về nhà tù, nói là người nhà ông đã chết hết, bản thân cũng không có nơi nào để đi, chính phủ nếu như xử án oan thì hãy chịu trách nhiệm nuôi ông về già.
Tình huống xảy ra đối với ông Hạ rất phổ biến ở thời kỳ đó.
Năm đó những phạm nhân bị đày đến nhà tù xa xôi, đa phần đều bị giam 30-40 năm, sau khi già rồi đều ở lại nhà giam không muốn trở về, ở xung quanh nhà giam làm một số việc lặt vặt.
Ở những vùng đất hoang phía Tây bắc thậm chí có một số thị trấn là do những phạm nhân mãn hạn tù được phóng thích tụ tập lại mà thành.
Chẳng biết ông lão thuyết phục lãnh đạo nhà tù thế nào mà ông được giữ lại, mặc dù là cho ông ấy trồng trọt, nấu cơm, kỳ thực cũng không khác dưỡng lão là bao.
Thế nhưng hiện tại theo những gì Tần Phong thấy, năm đó chưa chắc chính phủ đã xử oan cho ông Hạ, nói không chừng ông ta chính là đầu sỏ trộm cắp chuyên nghiệp, bằng không sao có thể nhớ ra, bảo cậu luyện thủ pháp này?
- Ha, trông cậu bình thường như cái hũ nút, không ngờ lúc nói chuyện cũng sắc bén như vậy.
Sau khi nghe được lời Tần Phong nói, ông lão cũng không thẹn quá hóa giận mà gật đầu nói: - Cậu đoán không sai, đây là thủ pháp luyện tập Đạo thuật, cậu tuy rằng hơi quá tuổi một chút nhưng có luyện công phu, độ mềm dẻo của ngón tay vẫn khá tốt.
- Đạo thuật? Nói dễ nghe thật, chính là ăn trộm phải không? Tần Phong lắc đầu, nói chắc như đinh đóng cột: - Thứ này cháu không học!
Khi còn dẫn em gái đi nhặt phế liệu, hai anh em Tần Phong chỉ một lần bị người ta tưởng lầm là ăn trộm, loại ánh mắt khinh bỉ và phòng bị này trong ký ức Tần Phong còn rất mới mẻ.
- Nhóc con cậu thiên phú cao, nhưng sao tư tưởng lại như ông già thế hả, cổ hủ như vậy?
Nhìn bộ dáng của Tần Phong, ông lão không khỏi nhíu mày, sở học của ông ta đâu chỉ có mỗi Đạo thuật, mà là toàn diện đủ các loại, năm đó trên giang hồ bao người muốn học cũng không học được, không ngờ lại bị nhóc con này từ chối.
- Ba cháu từng dạy, thái độ làm người phải đường đường chính chính, không được làm chuyện trộm cắp!
Năm đó vì em gái, Tần Phong có thể đi thu phế liệu, có thể giúp người ta thu hoạch, trồng trọt hoa mầu, nhưng cho dù ở thời điểm khó khăn nhất, cũng chưa từng nghĩ đến việc trộm cắp, làm sao chịu học những thứ này của ông lão.
- Tiểu tử thối, Đạo môn truyền thừa ngàn năm, đến miệng cậu lại trở thành trộm cắp, cậu biết Đạo thuật là gì không?
Nhìn thấy vẻ mặt quật cường của Tần Phong, ông lão thực sự dở khóc dở cười, ông cả đời chỉ nhận một đồ đệ, lại bị tổn thương thấu tim, hiện tại muốn nhận một đệ tử ưng ý nhất để truyền dạy bí thuật, không ngờ Tần Phong vừa mở miệng đã từ chối ngay.
Có điều dựa trên quy củ trên giang hồ, sư phụ thu nhận đồ đệ phải lựa chọn kỹ càng, tương tự, đồ đệ cũng có quyền lựa chọn sư phụ, Tần Phong học còn không muốn học, chứ đừng nói đến việc bái sư.
- Đạo chính là trộm, dù thế nào cháu cũng không học, có giỏi thì ông đi tố giác cháu, cùng lắm cháu ngồi tù thêm vài năm. Tần Phong tuổi không lớn nhưng một khi đã nhận thức chắc chắn chuyện nào đó, ai cũng không thể ép cậu được.
- Nhóc con này thật đúng là cứng đầu
Ông lão bất đắc dĩ lắc đầu, nói: - Cậu đi theo tôi, đổi chỗ chút, ông già này kể cho cậu nghe một câu chuyện, có chịu học hay không, đến lúc đó hãy kết luận!
- Cho dù ông có nói rách miệng cháu cũng không học!
Tần Phong bĩu môi, nhưng vẫn đi theo, cậu cũng rất tò mò về ông lão này, ít nhất công phu của ông ta đã đủ để Tần Phong ngưỡng mộ rồi.
Ông lão cũng không sợ Tần Phong chạy trốn, dẫn cậu đến khu ký túc của nhân viên nhà giam, đẩy cửa viện ra, bên trong là một ngôi nhà có một phòng khách và hai phòng ngủ.
- Ngồi đi, nơi này là chỗ ở của tôi. Sau khi đi vào phòng khách, ông lão mời chào Tần Phong một câu, tự mình ngồi xuống ghế thái sư trong phòng.
- Ông Hạ, cấp bậc của ông thế này còn cao hơn đồn trưởng Hồ nha, một mình một viện cơ à?
Tần Phong có chút ngạc nhiên nhìn thoáng qua ông Hạ, bình thường căn nhà thế này đều là dùng để phân cho một gia đình ở, ông lão một mình sống cả một căn hộ thế này không khỏi có chút không thuyết phục.
- Ấy? Được làm từ gỗ hoàng hoa lê tốt nhất sao?
Khi ánh mắt Tần Phong liếc đến chiếc ghế ông lão ngồi, nhất thời nhìn chăm chăm, lại nhìn chiếc ghế bên cạnh bàn, nước miếng thiếu chút nữa chảy xuống.
- Ông Hạ này, ông cũng xa xỉ quá nhỉ?
Ra sức dùng ống tay áo lau một chút mặt bàn đầy bụi kia, Tần Phong ngẩng đầu lên, vẻ mặt hồ nghi hỏi: - Mấy thứ này của ông không phải là trộm từ nhà người khác đấy chứ?
Lưu lão gia ở Thương Châu xuất thân nhà giàu, đồ dùng trong nhà vô cùng được chú trọng, nghiên cứu của ông ấy đối với những đồ dùng cổ xưa này cực kỳ tinh thâm, trong thời gian hơn nửa năm trước khi ông ấy qua đời, ngay cả Tần Phong đi theo cũng học được không ít kiến thức liên quan.
Chiếc ghế dưới thân ông lão và chiếc bàn bên cạnh đều được tạo ra từ gỗ hoàng hoa lê tốt nhất, xét từ kiểu dáng, chế tác và hình vẽ điêu khắc phía trên hẳn là đồ từ triều nhà Minh.
Gỗ hoàng hoa lê là thời Trịnh Hòa triều Minh, Tây Dương nhập vào Trung Quốc, lúc ấy bởi vì gỗ hoàng hoa lê rất nặng, dùng để ép thuyền gỗ, sau rồi bởi vì chất liệu gỗ nhẵn nhụi, mùi như xạ hương, được dùng để chế tạo đồ dùng trong nhà.
Rất nhanh đồ dùng bằng gỗ hoàng hoa lê bắt đầu phổ biến trong triều Minh, điều này cũng khiến cho gỗ hoàng hoa lê của các quốc gia xung quanh bị chặt phá hàng loạt, đến thời nhà Thanh, gỗ hoàng hoa lê loại lớn đã rất ít thấy, cho nên dụng cụ bằng gỗ hoàng hoa lê của triều Minh càng trở nên quý giá.
Tuy rằng thời điểm năm 93 cuộc sống của mọi người chẳng giàu có gì, nhưng Tần Phong đã từng nghe Lưu lão gia kể rằng, trong ngành kinh doanh đồ cổ đang dần hình thành ở kinh thành, một bộ gia cụ gỗ hoàng hoa lê chất lượng và hình thức đẹp ít nhất có thể bán với giá 18 ngàn.
Bộ bàn này của ông lão hẳn là kèm theo hai ghế dựa, có điều tuy rằng thiếu mất một cái ghế, nhưng ít nhất cũng có thể bán với giá 3-5 ngàn, ở thời điểm này có thể coi là một số tiền lớn rồi.
Nếu như nhìn thấy bộ đồ này trong nhà Lưu lão gia, Tần Phong tất nhiên sẽ không ngạc nhiên, có điều lại thấy ở chỗ ông Hạ, lại thêm chuyện xảy ra vừa rồi, chẳng thể trách Tần Phong lại liên tưởng rằng đồ này là do ông lão trộm về.
- Vớ vẩn, tôi mà phải đi ăn trộm sao? Ông đây dùng tiền thật vàng thật đi mua về đấy!
Cuộc sống trong nhà tù mấy năm nay của ông lão đã bào mòn tính khí nóng nảy của ông, có điều hôm nay bị Tần Phong chọc giận không nhẹ, nhận đồ đệ bị từ chối không nói làm gì, không ngờ còn bị nghi là kẻ trộm?
- Không đúng, nhóc con sao biết được thứ này, cậu trước kia không phải là người đi nhặt phế liệu sao? Ông lão bỗng nhiên khựng lại, có chút nghi hoặc nhìn về phía Tần Phong, ánh mắt lộ ra một nét vui mừng, xem ra những gì nhóc con này che giấu còn sâu hơn những gì ông biết nhiều!
- Cháu học được từ người khác thôi, còn về người đó là ai thì ông đừng quan tâm. Nghĩ đến Lưu lão gia đã qua đời, nỗi buồn lại dâng lên trong lòng Tần Phong.
Từ sau khi gia đình gặp phải biến cố, cậu chỉ cảm nhận được sự quan tâm của trưởng bối từ ông lão đó, tuy rằng Lưu lão gia không thu nhận cậu làm đệ tử, nhưng cậu cũng để tang ông suốt bảy ngày như Lưu Tử Mặc.
- Coi như nhóc con có mắt nhìn
Ông lão cũng không truy vấn Tần Phong học được từ đâu, mà phất phất tay, nói: - Vậy cậu xem xem những đồ vật khác trong nhà tôi thế nào?
Thành thật mà nói, việc Tần Phong biết giám định và thưởng thức đồ cổ, đối với ông lão mà nói là một điều rất đáng mừng, bởi vì đây cũng là một kỹ thuật rất quan trọng trong kiến thức ông cần truyền thụ cho Tần Phong.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất