Bảo Giám

Chương 27: Ngoại Bát môn

Chương 27: Ngoại Bát môn
- Đây là "U lan trúc thạch đồ" của Trịnh Bản Kiều?
Sau khi ánh mắt Tần Phong liếc nhìn bức họa treo trên bàn, trên mặt không khỏi lộ ra thần sắc kinh ngạc, vội vàng bước lên trước vài bước, gần như dán cả mặt vào bức tranh đó.
- Không sai, đúng là "U lan trúc thạch đồ" của Trịnh Bản Kiều, ông Hạ, ông lấy được báu vật này ở đâu vậy?
Sau khi quan sát một lúc lâu, Tần Phong lưu luyến thu hồi ánh mắt, bức họa này dùng đầu bút lông phác ra đá núi nhô lên. Mà cành trúc trong tranh rất mảnh, nhưng mảnh mà không nhược, lá trúc ít mà xanh, không thiếu sự tươi tốt. Một cành trúc gầy đội trời đạp đất, những cành trúc khác thì giao hòa, hư thực, đậm nhạt, cao thấp, xa gần đan xen lẫn nhau.
Trịnh Bản Kiều gần như bức họa nào cũng đề từ, phong cách thư pháp trên bức tranh này rất độc đáo, nét bút tự nhiên, cứng cáp, lúc Tần Phong 5 tuổi đã luyện viết chữ bút lông cùng bố, tuy rằng mấy năm gần đây không có điều kiện nhưng cũng có thể nhìn ra được đẹp xấu.
- Cậu biết Trịnh Bản Kiều sao? Ông Hạ vốn ngồi yên ở ghế thái sư lúc này lại có chút ngồi không yên, ông vốn cho rằng thiên tư Tần Phong không tồi, nhưng hiện tại xem ra, bản thân quả thực nhặt được một báu vật rồi.
Tần Phong quay đầu, thành thật nói: - Cháu cháu nghe người ta nói qua, hơn nữa cũng đã nhìn thấy bức họa này, nhưng là trên sách hình, bức họa này của ông rốt cuộc là thật hay giả?
Lưu lão gia xuất thân thư hương thế gia, có thể nói là văn võ toàn tài, mà văn nhân cổ đại ông ấy tôn sùng nhất chính là Trịnh Bảo Kiều, có thể bắt chước bức tranh chữ "Nan đắc hồ đồ" y như thật.
Xuất phát từ sự yêu thích của mình, ông lão lúc trình bày và phân tích tranh chữ cho Tần Phong tự nhiên thiên về Trịnh Bản Kiều, tập sách hình mà Tần Phong nói chính là sách hình toàn tập các bức tranh chữ của Trịnh Bản Kiều.
- Nói thừa, thứ ông đây treo lại có thể là giả sao?
Ông Hạ như bị sỉ nhục, hai mắt lại trợn lên: - Tranh này có là gì đâu? Nhớ năm đó cho dù là "Đường đại ngũ ngưu đồ" hay "Thanh minh thượng hà đồ" ông đây đều tùy tiện thưởng thức, tranh này có là cái gì chứ?
Nói đến đây, ông lão như bỗng nhiên nhớ đến điều gì, cảm xúc trở lại bình thường, phất tay áo, vẻ mặt tự giễu nói: - Nói những điều này làm gì, nhóc con, không nói loanh quanh với cậu nữa, tôi muốn nhận cậu làm đồ đệ duy nhất, cậu bái sư không?
Lúc nói, ông Hạ ngồi ngay ngắn, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc, xung quanh ông dường như toát ra một thứ áp lực không nói ra thành lời, không còn thấy bộ dáng nông dân lúc trước.
- Ông Hạ, thứ đó của ông cháu không học, nếu như làm cái nghề của ông, cháu còn mặt mũi gì nữa.
Tần Phong lắc đầu, mặc dù trong ký ức chưa từng nghe bố mẹ nhắc đến chuyện của ông bà nội, nhưng Tần Phong biết bố mẹ đều là giáo viên, nhất định gia cảnh cũng không tệ, nếu như cậu trở thành trộm cướp, vậy thì Tần Phong thực sự không còn mặt mũi nào đi gặp bố mẹ dưới suối vàng.
Ông lão nghiền ngẫm nhìn Tần Phong, hỏi: - Nghề của tôi là nghề gì?
- Ông không phải là làm thợ nguội sao? Tần Phong vươn hai ngón tay, mô phỏng động tác trộm ví tiền trong túi áo mình, vẻ mặt hèn mọn.
Từ trại tạm giam đến Trại giáo dưỡng, Tần Phong bị giam cũng đã mấy tháng trời, tại hai nơi này, có hai loại tội phạm khiến người ta khinh thường nhất.
Một là tội phạm cưỡng hiếp, gần như tất cả những phạm nhân phạm phải tội này mà vào đều bị đánh cho một trận nên thân, địa vị trong ngục cực thấp, đừng nói phạm nhân, ngay cả quản giáo cũng không hòa nhã với họ.
Còn loại kia, chính là kẻ trộm, bọn chúng là chuột chạy qua đường, ai ai cũng quát đánh, đương nhiên, những tên vua trộm thành danh sớm hơn mấy năm thì không nằm trong số này, những tên đó đã là ông lớn có địa vị trên giang hồ rồi.
- Vớ vẩn, biết làm và làm là hai chuyện khác nhau, ông đây dù gì cũng là một bối lặc
Ông Hạ dường như ý thức được bản thân lỡ miệng, lập tức thở dài, nói: - Thứ tôi muốn dạy cậu bao gồm toàn bộ tài nghệ của ngoại bát hàng trên giang hồ, cũng không giới hạn ở việc trộm
Hơn nữa, kẻ trộm cướp đồ thì bị giết, còn kẻ cướp đoạt chính quyền thì lại thành chư hầu, Đạo Môn cũng không hẳn là xấu, năm đó nếu như không có tổ sư gia Không Không Tử của Đạo Môn, chỉ sợ Võ Tắc Thiên đã không giữ vững được giang sơn rồi!
- Ông ông nói cái gì? Tôi nghe không hiểu lắm!
Tần Phong tuy rằng trí tuệ, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là đứa nhỏ 13-14 tuổi, gì mà ngoại bát hàng giang hồ, gì mà Đạo Môn, lại còn dính đến cả Võ Tắc Thiên, khiến cậu nghe mà chẳng hiểu gì hết.
- Được rồi, trước hết tôi sẽ nói một chút về ngoại bát hàng, hiện tại người biết về những thứ này cũng chẳng có bao người.
Ông lão đứng dậy, nhấc bình nước đun sôi trên lò phía sau cửa, pha cho mình một ấm trà, lại lấy cái tẩu thuốc dài của mình ra, sau khi nhét thuốc vào mới lên tiếng: - Ngoại Bát hàng, ở ngoài 360 nghề cổ đại, không nằm trong danh sách những nghề chính thống, không thuộc công nông binh học thương, nhưng nơi nào có người thì nơi đó có ngoại bát hàng tồn tại
Giọng ông Hạ nói không lớn, nhưng những gì ông nói ra, Tần Phong từ trước đến giờ chưa từng nghe thấy, chẳng ai ngờ, vào một buổi sáng mùa xuân lặng lẽ, có một thiếu niên đã bị dắt vào trong giang hồ.
Cái gọi là Ngoại Bát hàng giang hồ, tổng cộng có 8 nghề không chính thống gồm: Kim điểm, Khất cái, Hưởng mã, Tặc thâu, Đảo đấu, Tẩu sơn, Lĩnh hỏa, Thải thủy.
Tám nghề này có một tên gọi chung là "Ngũ hành Tam gia", Kim điểm tức bói toán, Hưởng mã tức cướp đường, Đảo đấu là trộm mộ, Tẩu sơn tức lừa đảo, Lĩnh hỏa tức thuật dùng cổ, Thải thủy là làm quan kỹ.
Trông có vẻ như là tám nghề, nhưng trên thực tế, tám nghề này bao gồm tất cả các nghề không chính thống của giang hồ, các bang phái trên giang hồ từ cổ chí kim gần như đều dính líu đến chúng.
Trong ngoại bát hàng, lớn nhất và hưng thịnh nhất tất nhiên là Đạo môn rồi, rất nhiều vụ buôn bán không có vốn trong thiên hạ đều có thể quy về Đạo môn.
Bất luận là trộm cắp trèo tường qua trăm nhà ngàn hộ hay là giặc cỏ cướp đường chiếm cứ một phương, thậm chí là những kẻ trộm mộ giữa núi rừng hoang vắng đều có thể coi là người của Đạo Môn.
Mà thần bí nhất trong ngoại bát hàng chính là Thiên Môn, tương truyền từ ngày xưa, Thiên Môn được Phục Hy Thị, tổ sư của Thôi diễn bát quái lập ra, sáng lập nên Phục Hy kiền môn tam kỹ, vốn dĩ lấy mục đích là cứu khổ độ thế, lại bị mọi người biến thành thủ đoạn lừa gạt.
Thiên cũng có thể gọi thành "phiến" (lừa), có "thông đồng lừa gạt", "lừa sắc", "lừa dối", "lừa đảo", "dụ dỗ", "lừa tình", rất nhiều kiểu.
Bến Thượng Hải hơn nửa thế kỷ trước, Phiến thuật thịnh hành nhất, rất nhiều người mới đến đó thường bị lừa không biết mà còn giúp người lừa mình, hình thành nên một xã hội phồn hoa dị dạng.
Ngoại trừ Thiên Môn Đạo Môn, các môn phái như Hồng thủ quyên kiếm sống bằng việc diễn kịch, Thần Điệu Môn giả thần giả quỷ, Cơ quan môn chế tạo trâu gỗ cũng đã dần dần sa sút.
Chỉ có hai môn phái khác là vẫn hưng thịnh, môn phái thứ nhất đương nhiên là Lan Hoa Môn.
Cái nghề bán dâm này lịch sử lâu đời đến mức có thể ngược dòng trở về xã hội mẫu hệ, tuy rằng bị người người phỉ nhổ, nhưng bất luận triều đình trước kia hay chính phủ hiện tại chèn ép thế nào, thế nhân đánh giá ra sao, Lan Hoa Môn vẫn luôn phát triển không ngừng.
Còn về môn phái cuối cùng vẫn được bảo tồn trên giang hồ, chính là Tác Mệnh Môn (lấy mạng), có chút xa vời với cuộc sống của người bình thường, nhưng nó lại là môn phái tanh tưởi nhất, cũng là quốc tế hóa nhất.
Người sáng lập ra Tác Mệnh Môn chính là Chuyên Chư, Yếu Ly, hai vị này là thích khách nổi tiếng còn sớm hơn cả Kinh Kha, suốt trăm ngàn năm qua được phái Tác mệnh tôn làm tổ sư.
Nhưng Tác Mệnh Môn trước kia cũng không có khái niệm lấy tiền đổi mạng, bất kể là Chuyên Chư, Yếu Lý, Kinh Kha hay Vô Danh, Bách Nhận, những thích khách nổi tiếng trong lịch sử này đều dựa vào lý tưởng vì dân vì thiên hạ, đi làm sự nghiệp vĩ đại mà bọn họ biết rõ "Tráng sĩ một đi không trở lại".
Tác Mệnh Môn cuối cùng trở thành lấy tiền của người, thay người giết người hoàn toàn là vì thời kỳ đầu Chu Nguyên Chương lập quốc ra lệnh đuổi giết ngoại bát hàng mà ra.
Trong số những người của Tác Mệnh Môn nổi tiếng nhất thời cận đại, mọi người đều biết đó chính là Vương Á Tiều của Thượng Hải, cũng chỉ có ông ta mới có thể khiến cho Đỗ Nguyệt Sanh năm đó xin lỗi bồi tội, khiến cho Tương tiên sinh khi đó đêm ngủ không ngon.
- Ông Hạ, ông nói những điều này với cháu làm gì?
Lúc nghe ông Hạ nói đến đây, Tần Phong bỗng ngắt lời, nói: - Hiện tại cũng không phải là trước Giải phóng, những gì ông nói đã không còn phổ biến rồi, hơn nữa những điều này liên quan gì đến cháu?
- Nhóc con hãy nghe cho hết đã!
Ông Hạ đang nói hăng say tức giận trừng mắt nhìn Tần Phong một cái, nói tiếp: - Ngoại Bát Môn vốn là nghề nào biết nghề ấy, thế nhưng đến triều Minh, khi Chu Nguyên Chương giành được thiên hạ, mọi việc cũng thay đổi
Chu Nguyên Chương vốn là người trong giang hồ, từng vào tăng môn cũng từng làm cướp đường, ông ta biêt rõ sự nguy hại của người trong giang hồ đối với sự thống trị của triều đình, cho nên sau khi lên làm hoàng đế, liền cho diệt trừ hàng loạt Ngoại Bát Môn..
Đao đặt ngay trên đầu, những nhân sĩ giang hồ này tất nhiên không chịu đưa cổ ra chém, cho dù bọn họ đều có bản lĩnh của riêng mình nhưng năm bè bảy mảng chung quy chống không lại đại quân triều đình, sau một phen tàn sát Ngoại Bát Môn thương vong nặng nề!
Sau đó Thiên Môn xuất hiện một vị cao nhân, kết hợp Ngoại Bát Môn thành một chỉnh thể, từ minh chuyển sang ám, trải qua thời kỳ thống trị của Chu Nguyên Chương và Chu Lệ, đến trung hậu kỳ triều Minh, mới dần dần vực dậy.
Để cảm tạ vị cao nhân này, Ngoại Bát Môn cùng tôn ông thành Tổng Môn chủ, từ đó về sau, Ngoại Bát Môn lại lập lên một Môn chủ, chuyên nghe theo mệnh lệnh của Môn chủ, hơn nữa chỉ cần Môn chủ hạ lệnh, các môn không thể không tuân theo, người vi phạm sẽ bị người người đuổi giết
Năm đó đầu thời Thanh, khất cái Ngô Lục Kỳ chính là người nhậm chức Môn chủ của Ngoại Bát Môn, có điều sau Ngô Lục Kỳ, chiếc ghế Môn chủ vẫn luôn để trống, không có nhân vật cường thế được sinh ra.
Tới thời kỳ Càn Long, Môn chủ đã là danh nghĩa, các môn lại khôi phục tình trạng độc lập chiến đấu như thời kỳ trước triều Minh, có điều sự kế thừa đó vẫn luôn được duy trì, chưa từng đoạn tuyệt!
Nói đến đây, ông Hạ ngừng lại, hai mắt chăm chú nhìn Tần Phong, ông tin chắc với trí tuệ của Tần Phong, nhất định có thể nghe ra điều ông muốn biểu đạt trong những gì vừa nói.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất