Bảo Giám

Chương 29: Bái sư

Chương 29: Bái sư
- Bối lặc gia, Tần Phong tôi xuất thân trong sạch, gia nhập vào môn phái này của ông, không phải là tự đổ chậu nước bẩn vào người mình sao?
Nhìn thấy Tái Thị đã hơi sốt ruột, Tần Phong lại càng làm cao. Thu đồng nát hơn nửa năm, Tần Phong biết là có những thứ nếu mình không tranh thủ thì người khác sẽ không biết chủ động.
- Cậu mà còn trong sạch?
Tái Thị bật cười trước câu nói của Tần Phong, nói:
- Thật không nhìn ra cậu trong sạch ở đâu. Tiểu tử, chỉ với việc bị bắt vì giết người thì cái gì trong sạch cũng bị làm bẩn rồi, không cần làm gì thì cậu cũng đã ô uế rồi.
Hơn nữa, vị trí môn chủ của Ngoại Bát Môn, từ Minh triều tới nay đều là các nhà tri thức có danh tiếng đương thời hoặc là hoàng thân quốc thích đảm nhiệm. Tiểu tử cậu chỉ như rau cải trắng bên đường, ai cũng có thể nhặt.
Trước kia, người hợp nhất Ngoại Bát Môn có địa vị rất cao ở Đạo gia, người truyền thừa đời sau không phải đại hào một phương thì cũng là người trong triều đình, thân phận vinh hiển. Tới Tần Phong lại nói thành làm nhục thanh danh của cậu ta, điều này khiến cho Tái Thị chỉ cảm thấy dở khóc dở cười.
- Hèm, cái đó khác.
Tần Phong vừa rồi thật ra đã quên điều này, lập tức quay sang tỏ vẻ xem thường, phản bác:
- Mấy người chết đó cũng không tốt đẹp gì, hơn nữa, tôi chỉ là tự vệ thôi…
- Nói vậy cũng vô ích, tiểu tử, cho cậu lựa chọn. Cậu quỳ xuống dập đầu ba cái bái sư hoặc là quay trở về để tiếp tục bị giam. Nghĩ ta phải vội vàng nhận đồ đệ sao?
Tái Thị cả đời hành tẩu trên giang hồ, sao không nhìn ra sự cẩn thận của Tần Phong, sau khi nghe lời Tần Phong nói, lại tự rót cho mình một chén trà, ngồi trên ghế thái sư thoải mái thưởng thức.
- Tôi nói này bối lặc gia, vậy là tôi có thể đi rồi?
Tròng mắt Tần Phong xoay chuyển, bước chân hướng về phía cửa, chỉ là chân đã sắp bước ra ngoài mà vẫn không nghe thấy giọng nói của lão già, đành phải hậm hực xoay người, mở miệng nói:
- Bái ông làm sư phụ cũng không phải là không được. Nhưng những gì ông nói đều là sự thật?
- Nói cái gì?
Tái Thị hơi sửng sốt, dường như mình không hứa hẹn gì với tiểu tử này cả?
- Haiz, ông đừng có không thừa nhận chứ!
Tần Phong nhất thời nóng nảy, nói:
- Ông có nói, trong một năm sẽ cho tôi một tháng đi tìm em gái.
- Ta có nói vậy.
Lão nhân nghe vậy ánh mắt lim dim, sâu xa nói:
- Nhưng… muốn đi ra ngoài thì vẫn phải xem năng lực của cậu. Trong vòng một năm cậu có thể học được 5 phần bản lĩnh của ta thì cậu ra vào nhà giam này như đi trên đất bằng!
- Ông đừng khoác loác nữa…
Tần Phong lại không phải là người lừa đảo như vậy,
- Ông có bản lĩnh như vậy mà còn phải ở trong này mấy chục năm, không sớm bỏ trốn rồi sao?
- Cậu thì biết gì, đó là do ta bằng lòng ở trong này, nếu không có chỗ nào trong thiên hạ này là ta không đi được.
Câu này của Tái Thị cũng không phải nói khoác. Mấy năm nay lão bị ngồi tù, thời thế vô cùng rối loạn, thiên hạ lại không có nổi một nơi yên bình, so với lưu lạc trên giang hồ thì thà rằng thư thái ở trong ngục.
Mà sau khi Tái Thị mãn hạn cũng đã gần 90, lại càng không muốn phiêu bạt trên giang hồ nữa, thầm nghĩ là ở trong này dưỡng lão. Nếu không phải là tình cờ gặp Tần Phong, có lẽ lão thật sự sẽ đem theo võ công của mình xuống mồ.
- Thật sự không gạt tôi?
Tần Phong hơi nghi ngờ nhìn lão đầu, thấy Tái Thị nổi giận, vội vàng nói:
- Tôi đồng ý không phải là được sao? Sư phụ, nhận của đệ tử một lạy!
Tần Phong tuy còn nhỏ nhưng khả năng đánh giá tình hình thì không kém so với người trưởng thành. Thật ra sau khi Tái Thị nói về Ngoại Bát Môn, cậu đã có ý định bái sư ở trong đầu, vừa rồi cũng chỉ là muốn làm cao một chút thôi.
Nhưng mọi chuyện đều cần một vừa hai phải, thấy Tái Thị sắp hết kiên nhẫn rồi, Tần Phong cũng không dám kích thích lão hơn nữa, làm quá không chừng lại xôi hỏng bỏng không. Sau đó Tần Phong liền quỳ xuống trước mặt Tái Thị.
- Khoan, tuy rằng không có ai chứng kiến, nhưng bái sư cũng không thể tùy tiện!
Tái Thị nhấc chân phải lên, giữ Tần Phong đang định cúi người lại:
- Nhập môn trước tiên phải bái sư tổ, cậu chờ một chút!
Tái Thị đứng dậy nói, đi vào trong buồng lập tới lật lui một hồi, trong tay cầm một bức trục cuốn đi ra, đem bức “U lan trúc thạch đồ” trên bàn bỏ xuống rồi treo vật cầm ở trong tay lên.
- Sư phụ, người đó là ai? Sao lại là một đạo sĩ?
Chờ sau khi Tái Thị treo xong bức tranh lên, Tần Phong phát hiện ra, trên bức tranh chỉ có một người mặc áo đạo sĩ, trên tay đạo sĩ cầm cây phất trần, lưng đeo bảo kiếm, mây bao phủ xung quanh, nhìn giống như thần tiên.
Phương pháp vẽ quả thực là không giống với phương Tây, tranh vẽ của Trung Quốc cổ đại thường chỉ là bút pháp xuân thu, chỉ thể hiện ý cảnh, khuôn mặt của đạo sĩ nhìn qua chỉ là một cái mũi, hai cái mắt, không có điều gì đặc biệt.
- Ngoài sư tổ, trong giang hồ thuở đầu còn có ai có thể ngăn chặn hai ông cháu Chu Nguyên Chương đại khai sát giới?
Sau khi treo bức hình lên, Tái Thị cung kính cúi người vái chào bức hình, trong miệng thì thầm:
- Sư tổ Tam Phong, hôm nay truyền nhân đời thứ 20 của Ngoại Bát Môn, Tái Thị nhận đồ đệ, đặc biệt mời sư tổ chứng kiến!
Sau khi vái lạy xong, Tá Thị lại ngồi lại ghế, nói:
- Tần Phong, quỳ xuống!
Tuy rằng vẫn còn có nhiều nghi vẫn nhưng nhìn bộ dạng nghiêm túc của Tái Thị, Tần Phong đành nghiêm túc quỳ xuống trước bức họa.
- Vái ba vái sau đó thắp cho sư tổ ba nén hương!
- Vâng, sư phụ!
Tần Phong chúng kính dập đầu trước bức họa ba cái, rồi lấy ba nén hương ở trên bàn đốt, cắm vào bên trong lư hương mà Tái Thị vừa chuẩn bị.
- Sư phụ, xin nhận của đệ tử ba lạy!
Sau khi hết hương, Tần Phong lại lạy Tái Thị ba lạy. Bây giờ Tái Thị không cản lại nữa mà nhận 3 lạy của Tần Phong.
- Tần Phong, môn phái của chúng ta, chỉ có ba môn quy, con phải nhớ cho kỹ!
Sau khi lễ bái sư hoàn thành, Tái Thị cũng không nói Tần Phong đứng lên mà nghiêm mặt nói:
- Điều thứ nhất chính là không được phản bội sư môn, khi sư diệt tổ, con có thể làm được không?
- Được!
Tần Phong ngoài miệng thẳng thắn đáp nhưng trong lòng không khỏi có chút buồn cười. Chủ môn của Ngoại Bát Môn này chỉ còn lại hai người là mình và lão già này, sau này sợ là chỉ còn lại một mình mình thì sao có thể khi sư diệt tổ được?
Nhưng vừa mới nghĩ, Tần Phong liền hiểu ra, sư phụ đã từng một lần bị phản bội nên hẳn là còn chưa quên chuyện nghịch đồ năm đó.
- Thứ hai, không được cưỡng đoạt phụ nữ!
- Thứ ba, không được giết người vô tội, con có thể làm được không?
Tái Thị cũng không biết trong lòng Tần Phong đang nghĩ gì, nói tiếp hai môn quy tiếp theo.
- Sư phụ, con có thể làm được!
Tần Phong gật đầu thật mạnh. Tuy rằng đã giết 5 mạng người, nhưng Tần Phong cho rằng những người đó đều chết chưa hết tội, đây không thể xem là giết người vô tội.
- Đúng rồi, sư phụ, tên của sư tổ, người còn chưa nói cho con biết.
Đối với người ở trên bức tranh, Tần Phong thật có chút tò mò, bên trong Ngoại Bát Môn này đều là hãm hại lừa gạt lẫn nhau, không có gì tốt, sư tổ lại có thể hợp nhất lại, khó khăn không nhỏ.
- Sư tổ họ Trương, tên là Tam Phong là người Tống Mạt Minh triều thuở đầu.
Tái Thị cười nói:
- Người đời đều biết sư tổ là chưởng môn phái Võ Đang, nhưng không mấy ai biết rằng người còn là chủ môn của Ngoại Bát Môn.
Sau khi Chu Nguyên Chương lập quốc, giết hại nhân sĩ trên giang hồ, nhưng chỉ tôn sùng Đạo gia, lại thêm thấy Trương Tam Phong tu hành đắc đạo, xây dựng đạo quán ở núi Võ Đang, ngọn nguồn trong đó tới ngày hôm nay đã không có cách nào kiểm chứng được.
Nhưng dựa theo cách nói của Tái Thị, Trương Tam Phong năm đó hành tẩu giang hồ, lại hợp nhất Ngoại Bát Môn lại với nhau, không biết có phải hoàng đế vì nguyên nhân này mới giảm bớt giết chóc với nhân sĩ trong giang hồ hay không.
- Hóa ra sư tổ là Trương Tam Phong ư? Chẳng trách lại lợi hại như vậy!
Tần Phong nói. Tần Phong ở nhà họ Lưu nhiều năm như vậy, nghe được không ít những lời đồn về chuyện ở trong võ lâm, đương nhiên là biết Trương Tam Phong, người sáng lập ra Thái Cực Quyền, một nhân vật rất nổi tiếng.
Sau khi nghe lời nói của Tần Phong, Tái Thị mỉm cười, khoát tay áo nói:
- Được rồi, con đứng lại đây, sư phụ muốn tặng con một món quà!
- Quà? Sư phụ, người còn giấu bảo bối gì ở trong phòng này sao?
Nghe Tái Thị nói xong, Tần Phong không khỏi đứng lên nhìn ngó xung quanh ở trong phòng. Cái bàn hoa lê vàng này tuy là bảo bối nhưng có cho thì Tần Phong cũng không lấy đi được.
- Ở ngay trên tay ta!
Thấy Tần Phong tới trước mặt, Tái Thị đưa nắm tay ra, nhưng khi mở ra thì trong lòng hai bàn tay đều trống không.
- Sư phụ, người…
Đúng lúc Tần Phong địnnh hỏi thì bàn tay đặt trước ngực Tần Phong của Tái Thị đột nhiên đưa về phía trước, nắm chắc rồi đánh vào ngực Tần Phong.
- A…
Chưởng này lực cũng không nhỏ, khiến cho lùi lại ba bước rồi đập mông ngồi xuống đất, chỉ cảm thấy khó chịu ở ngực, vừa định mở miệng nói thì một ngụm máu tươi phun ra.
- Sư phụ, người làm gì vậy?
Khi ngụm máu tươi phun ra, cuối cùng Tần Phong cũng đã thở bình thường trở lại, vẻ mặt ngờ vực nhìn Tái Thị, sao lại có kiểu thu nhận đồ đệ xong lại đánh để làm quà ra mắt?
- Tần Phong, ta biết trong nhà con lúc nhỏ gặp biến cố, cùng với em gái sống nương tựa lẫn nhau. Cho dù con có hoài bão lớn thì cũng khó tránh khỏi chán nản tích tụ…
Tái Thị đứng dậy đến bên cạnh Tần Phong, nhìn thoáng qua vết máu có màu đen ở trước ngực cậu, nói:
- Nếu không ép cho máu dồn ứ ra khỏi cơ thể thì không tới ba năm, con sẽ trở thành kẻ bán thân bất toại!
Đúng như lời nói của Tái Thị, từ nhỏ tính tình của Tần Phong cũng rất cởi mở, nhưng khi trong nhà gặp chuyện không may, Tần Phong vẫn còn là một đứa nhỏ, trong lòng có chuyện buồn lại không kể ra, lâu ngày khiến cho khí huyết chèn ép ở lại trong cơ thể.
Lúc trước giết năm người cũng chỉ là một dạng phát tiết. Tuy nhiên đó là giải quyết phần ngọn, sự sợ hãi và bất an sau khi giết người khiến cho tình trạng của Tần Phong càng nghiêm trọng hơn.
Tái Thị đã sớm nhìn ra căn bệnh của Tần Phong, lần này liền chữa trị tận gốc.
- Nghiêm trọng như vậy sao?
Tần Phong cúi đầu nhìn vết máu màu đen trước ngực mình, một mùi tanh truyền tới mũi, trong lòng liền tin lời nói của Tái Thị.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất