Chương 72: Quà tặng.
- Chú Lưu, mấy năm nay đã được chú quan tâm nhiều, Tần Phong cảm ơn chú.
Đi vào phòng xong Tần Phong vái Lưu Gia Thành một vái thật sâu, đó cũng là cậu thiếu nợ ông lão này. Năm đó võ nghệ học được đều là học từ Lưu Gia Thành.
- Đứa nhỏ này, đúng là mệnh khổ!
Lưu Gia Thành lắc lắc đầu mới Tần Phong ngồi xuống nói - Ta và Tử Mặc tìm kiếm hai năm đều không tìm thấy Tiểu Gia gia, nhưng nói như đại ca tata, con bé không phải Tảo yêu chi tướng, cháu không phải lo lắng.
Đối với cô bé Tần Gia, mọi người ở nhà họ Lưu đều quý mến. Sau khi Tần Phong vào tù, nhà họ Lưu phát động bạn bè giang hồ phương bắc trợ giúp tìm kiếm nhưng Tần Gia giống như bốc hơi vậy không để lại chút manh mối nào.
Năm thứ hai sau khi Tần Phong vào tù, Lưu Tử Mặc bị cha buộc đi Pháp du học, chuyện tìm kiếm Tần Gia cũng bị trì hoãn.
Ba anh em nhà họ Lưu, thì người con cả đi theo Lưu Vân Tiêu thời gian dài nhất, sau đó bước vào kinh doanh, việc võ công cũng trì hoãn lại. Nhưng cũng học vài phần về thuật xem tướng của Lưu lão gia, Lưu Gia Thành cũng không phải vì an ủi Tần Phong mới nói như vậy.
- TaCháu cũng biết Gia Gia vẫn còn sống, chỉ sợ là nó sống không tốt thôi. Tần Phong nghe vậy thở dài, sư phụ cũng đã từng nói lời nói giống như vậy. Tần Phong tin tưởng em gái vẫn còn sống trên đời này.
- Người may mắn sẽ tự có thiên tướng, cháu đừng lo.
Lưu Gia Thành trấn an Tần Phong vài câu sau đó nói - Tần Phong lần này trở về cháu đừng đi nữa, ở lại đây đi tata sẽ nhận cháu làm đồ đệ.
Kỳ thật lúc Tần Phong bị vào tù Lưu Gia Thành còn có ý định nhận Tần Phong làm đồ đệ nhưng bị lão gia ngăn lại. Hiện giờ kiếp nạn của Tần Phong đã qua, ông ta không còn băn khoăn nữa.
- Chú Lưu, tacháucháuta đã bái người khác làm sư phụ rồi.
Tần Phong thấy Lưu Gia Thành thật tâm muốn nhận mình làm đồ đệ. Suy nghĩ một lúc sau cũng không giấu diếm chuyện mình gặp được Tái Thị trong trại giam.
Trên đời này người có thể làm cho Tần Phong tín nhiệm không nhiều, mà Lưu Gia Thành là một trong những người đó. Đương nhiên về chuyện truyền thừa ngọc bội kia Tần Phong tất nhiên sẽ không nói.
- Tái Thị? Tên này nghe rất lạ. Lưu Gia Thành nhíu mày, theo lý thuyết người này quen cha ông hẳn là phải có chút ấn tượng mới đúng nhưng nghĩ nửa ngày Lưu Gia Thành cũng không nhớ ra trên giang hồ có người như vậy.
- Giang hồ Ngoại Bát môn, Tần Phong tata thấy cháu vẫn nên nhập môn Bát Cực đi. KhI cháu trưởng thành, không đến ba mươi tuổi sẽ trở thành một thiên tài.
Lưu Gia Thành là truyền thừa duy nhất Bát cực quyền của Lưu Vận Tiêu. Ánh mắt của ông ta vẫn rất chuẩn.
Trong suy nghĩ của Lưu Gia Thành, ánh mắt Tần Phong vẫn rất rạng rỡ. Đây là biểu hiện của luyện khí thành công. Chỉ với điểm này, có lẽ công phu của Tần Phong sẽ không yếu hơn đệ tử Ma Tứ của ông.
Tần Phong lắc lắc đầu nói: - Chú Lưu, thủa nhỏ nhà cháu đã xảy ra biến cố, đến hiện giờ kẻ thù là ai cũng không biết, chờ cháu giải quyết xong việc này sẽ gia nhập môn hạ cũng không muộn.
Tần Phong có đôi khi cũng suy nghĩ liệu mình mang tướng sát thân hay không. Bảy tám tuổi trong nhà gặp biến cố, cha mẹ mất tích, những năm trước lại vào nhà lao, lại để thất lạc em gái. Dường như người đi theo mình cũng không có kết cục gì tốt.
Khi bái Tái Thị làm sư phụ, lão gia cũng không không nói Tần Phong không thể làm môn đệ của người khác. Tần Phong tự thấy vận mệnh long đong, cũng không muốn liên lụy nhà họ Lưu.
- TaTa còn không sợ, cháu sợ cái gì? Lưu Gia thành cũng là người tính nóng nảy, vỗ bàn đứng lên, nói - Sau này điều tra ra kẻ thù, tata giúp cháu tiêu diệt bọn chúng.
- Sư phụ, diệt ai? Sao sư phụ vẫn còn tức giận như vậy?
Lưu Gia Thành chưa dứt lời, Ma Tứ hai tay đầu đồ ra đi đến, cười với Tần Phong - Vừa lúc qua lục quán, đồ của ông ta không tồi ta đã mua hai cân
- Phiền anh Tứ
Tần Phong vội vàng nhận đồ ăn trên tay Ma Tứ, quay đầu nói - Chú Lưu, Tử Mặc là anh em của cháu, chú là bề trên của cháu, có quan hệ này là được.
- Cháu là đứa nhỏ thấu tình đạt lý, lão gia năm đó đã nhìn nhầm rồi.
Lưu Gia Thành thở dài - Tứ nhi, lấy bình rượu lâu năm của cha ra đây, hôm nay cùng Tần Phong uống một chút, ta không cần gọi ai nữa, chỉ con ở lại uống cùng là được.
Trong mắt người già tìm một đồ đệ tốt có thể truyền võ công giống như tìm kim dưới đáy biển vậy. Phẩm hạnh tư chất của Tần Phong đều thật tốt nhưng không biết tại sao không chịu gia nhập Bát Cực môn.
Lưu Gia Thành là người thẳng thắn nếu Tần Phong không muốn ông cũng không miễn cưỡng. Kéo Tần Phong vào phòng mở một bữa tiệc nói chuyện cũ trong giang hồ, uống thoải mái.
- Đúng rồi, tata nhớ ra rồi, những năm năm mươi hình như có người đến nhà họ Lưu, hình như là sư phụ của cháu. Uống được nửa rượu, Lưu Gia Thành chợt nhớ một chuyện, vẻ mặt đầy bất ngờ.
- À, chú Lưu, môn đạo của sư phụ cháu rất nhiều, khi xuất môn chưa chắc đã phải là tướng mạo thật đâu.
Tần Phong nghe vậy cười nói.
- Có phải sư phụ cháu còn có một biệt hiệu là Quỷ Kiến Sầu không?
Lưu Gia Thành nhìn Tần Phong hỏi.
- A, chú Lưu, đúng thật đó là sư phụ cháu.
Nghe Lưu Gia Thành nói Tần Phong cũng nghĩ đến sư phụ hình như từng nói năm 1956đã đến nhà họ Lưu, nhưng Lưu Vận Tiêu khi đó đi Đài Loan, chỉ gặp một ít con cháu của nhà họ Lưu.
- Ha ha, nếu như cháu là đệ tử của vị lão gia đó, thì ta còn không có cách nào đoạt lại
Lưu Gia Thành lắc lắc đầu. Năm đó cha ông chạy đến Đài Loan mang đại ca và Tam đệ ông cùng mẹ ở lại Thương Châu, Nếu không có bạn bè trong giang hồ thường xuyên tiếp tế, sợ là căn bản không sống đến hiện giờ.
Tái Thị lúc ấy đến nhà họ Lưu, đã từng để lại không ít phiếu lương thực và tiền bạc, nhưng lúc đó Lưu Gia Thành còn nhỏ, trải qua mấy chục năm đã không còn nhớ rõ.
Có mối quan hệ này, Lưu Gia Thành không nhắc đến chuyện nhận đồ đệ nữa, chỉ mời Tần Phong uống rượu. Một vò mười cân rượu lâu năm ba người uống đến say mềm
Sáng sớm hôm sau khi Tần Phong tỉnh lại phát hiện mình ngủ ở phòng của Lưu Tử Mặc. Mới vừa mở mắt ra đã thấy con Vàng nằm úp dưới giường trong lòng đột nhiên thấy ấm áp.
- Vàng, sau này tatao đi đâu cũng mang theo mày.
Tần Phong có thể cảm nhận được sự quyến luyến của con Vàng đối với mình. Từ khi nuôi nó đến này đã tám năm, con Vàng cũng đã già, đã không hoạt bát như trước nữa.
Hình như nghe đã hiểu lời nói của Tần Phong. Con Vàng vẫy vây đuôi, vươn đầu lưỡi liếm tay Tần Phong, chủ nhân duy nhất của nó chính là Tần Phong.
Vừa mới ra khỏi phòng Tần Phong đã thấy Lưu Gia thành đang luyện quyền, không khỏi cười nói - Chú Lưu, sớm như vậy?
- Già rồi, hôm nay còn dậy muộn 2 tiếng đấy Thu công sau Lưu Gia Thành dẫn Tần Phong đi ăn điểm tâm, hai người ngồi trong nhà chính.
- Chú Lưu, cháu phải đi, một ngày không tìm thấy em gái, trong lòng cháu không yên tâm.
Tần Phong đến nhà họ Lưu, là vì cảm tạ nhà họ Lưu đã trợ giúp cậu mấy năm nay, nhưng lần này cậu đi quan trọng vẫn là tìm em gái.
- Cháu muốn đi ta không ngăn cản cháu sau này rảnh quay trở lại đây ngồi một chút. Lưu Gia Thành gật gật đầu nói - Cháu chờ một chút, Tử Mặc có một gói đồ muốn ta giao cho cháu.
- Chú Lưu, việc này sao chú giữ lại đến giờ?
Lưu Gia Thành đi vào buồng xong một lát sau cầm trên tay một cái hộp gấm đi ra, Tần Phong nhận hộp mở ra vừa thấy ngây cả người.
Trong hộp gấm này không phải gì đặc biệt, chính là cây thương năm đó Lưu Tử Mặc tặng cho, cùng với bốn năm trước không khác gì, lưỡi dao được lau không một hạt bụi, sáng lạnh.
- Lão gia tổng cộng chế ra ba chiếc, sao có thể để nó lưu lạc bên ngoài.
Nhà họ Lưu ở Thương Châu thâm căn cố đế, quan hệ trong chính quyền cũng không ít. Năm đó Tần Phong phán tù xong bọn họ đã nhờ người đem cây thương này lấy về.
- Tần Phong, cây thương này là của Tử Mặc nó nói tặng cho cháu, cháu cầm đi đi.