Bảo Giám

Chương 73: Manh mối.

Chương 73: Manh mối.
Nước mắt lưng tròng
Về lại nơi sinh sống từ nhỏ, con Vàng có vẻ rất vui, chạy lòng vòng quanh nhà mọt lúc sau cụp tai đi đến bên cạnh Tần Phong giống như cũng cảm giác được sự mất mát.
Từ khi tạm biệt nhà họ Lưu xong Tần Phong liền đi đến chỗ cậu và em gái cùng sống năm năm.
Nhìn ngôi nhà trệt đã rách nát không chịu nổi Tần Phong trong lòng đầy cảm xúc. Nghe Ma Tứ nói, từ khi nơi này có án mạng xong, ngay cả ăn mày cũng không có một ai dám vào đây.
Hai bên đường ray mọc đầy cỏ dại, đầy vẻ hoang vu. Người chăn dê ngày xưa thường xuyên giờ cũng không nhìn thấy. Tuy rằng đang là giữa ban ngày, cũng làm cho người ta có cảm giác âm u.
Tần Phong đứng trước cửa phòng thật lâu, đã đến ba giờ chiều, tiếng tàu hỏa ầm ầm đi qua. Không biết có phải vì năm đó xảy ra án mạng nơi này đã bị ruồng bỏ không.
- Vàng, mày nói xem Tiểu Gia ở đâu?
Giọng Tần Phong có chút chua sót, chân giẫm lên ba lô lầm bầm nói - Vàng, đi, chúng tadùng chân đi, cũng phải đi hết đường sắt này.
Dưới trời chiều, bên cạnh khúc đường ray uốn lượn về phía trước, bóng một người một chó đổ dài về phía trước, người thanh niên đeo túi du lịch vẫn liên tục nói chuyện với con chó, thi thoảng có tiếng sủa đáp lại của con chó.
Nửa tháng sau, Tần Phong mệt mỏi đi đến chỗ để hàng cách thành phố Tân Thiên ba mươi km.
Đây là khu để hàng trung chuyển của xe lửa. Mỗi ngày đều có hơn một trăm xe tải đến đây đóng hàng, vận chuyển đi khắp cả nước.
- Tân Thiên, không biết có thể có được tin tức của em gái không?
Đi theo dọc đường ray, Tần Phong nhớ lại chuyện của bốn năm năm trước, y phục trên người tuy không cũ nát như trước đây nữa nhưng đã rất bẩn thỉu, ngay cả túi du lịch sau lưng cũng bị bụi phủ kín.
Gương mặt trẻ của Tần Phong đầy vẻ mệt mỏi. Chòm râu giờ cũng trở nên đen và cứng lại làm cho cậu ta già hơn vài tuổi.
Đoàn xe kia xuất phát từ Thương Châu, đầu tiên đến Tuyền Thành, sau đó từ Tuyền Thành đến Tân Thiên, đường bộ phức tạp hơn, cũng làm cho Tần Phong đi quãng đường dài.
Dùng hai chân đi mấy trăm km, Tần Phong không bỏ qua một điểm dừng của đoàn tàu đoàn xe cùng chỗ có người nào. Nhưng làm cho cậu thất vọng chính là vẫn không có tin tức của em gái.
- Vàng, ăn gì đi
Tần Phong ngồi trên bờ đá bên cạnh đường ray lấy trong ba lô ra một túi ni lông. Bên trong có năm sáu cái bánh mì cùng với 1kg thịt bò. Cậu vào tù vài năm, miệng của con Vàng cũng bị nhà họ Lưu nuôi hỏng, mỗi bữa không có thịt là không vui.
Lấy thịt bò đút cho con Vàng xong Tần Phong ăn hai cái còn lại, hiện giờ đang tuổi lớn tất nhiên cậu sẽ không bạc đãi bản thân.
Lấy ca tráng men ra, Tần Phong lấy chút nước cuối cùng cho con Vàng mình đứng lên nhìn xung quanh. Những nơi để hàng như vậy bình thường đều có công nhân lao động hoặc là quán xá.
- Vàng, đừng có chạy lung tung.
Để con vàng đang uống nước, Tần Phong bước mấy chục mét đến một ngôi nhà, nhưng cậu mới vừa quay đầu lại con Vàng đã ngậm cái ca đi theo.
- Có ai không? Đi vào trong cổng, Tần Phong lớn tiếng hỏi, cậu nhớ rõ mấy năm trước mình đã đến nơi để hàng này, nhưng khi đó nhà này hình như có cánh cửa.
- Ai vậy?
Theo tiếng nói người gác cổng là một người đàn ông hơn sáu mươi tuổi đi ra. Nhìn thoáng qua Tần Phong ngoài cửa, nhất thời nhíu mày tức giận nói - Xin cơm thì đi nhanh đi, cao lớn như vậy làm gì mà không tự kiếm được cơm ăn?
Mười năm trước từng có một đội ngũ nổi tiếng đó là "Manh lưu", nghĩa là những người từ nông thông mù quáng đến thành phố.
Manh lưu lớn nhất phải nói đến năm năm mươi khi cả nước có nạn đói. Lúc ấy hình như cứ thị trấn có người đều từng có người đi xin ăn.
Sau này, người không có hộ khẩu bị xếp vào hàng ngũ này. Một số người ăn xin là chủ lực trong đội quân Manh lưu, bởi vì tính lưu động của họ, phù hợp với đặc tính Manh lưu.
Người viết không có ý kỳ thị những người này nhưng không thể phủ nhận tính lưu động này đã để xảy ra rất nhiều tội ác. Trộm cắp không nói, rất nhiều vụ án cũng đều diễn ra trong nhóm người này.
Cho nên đến thời kỳ cuối những năm chín mươi, rất nhiều người chỉ cần nhìn thấy những người ăn mặc rách nát sẽ đề phòng theo bản năng.
Công nhân lao động ở đây một thời gian trước đã bị mất một ít vật liệu thép, cho nên ông lão bảo vệ tất nhiên sẽ không thân thiện với Tần Phong, không lấy sào đuổi người đã là không tồi rồi.
- Ông lão, cháu không phải xin cơm.
Tuy rằng lúc dẫn theo em gái đã có thời gian ngắn xin cơm nhưng Tần Phong cũng không đồng ý với cách nói này. Chào ông lão xong Tần Phong lấy ra bao thuốc kính ông lão một điếu sau đó nói - Ông cụ, cháu không muốn cơm, đi ngang qua đây muốn xin miếng nước uống.
- Ôi, Hồng Tháp Sơn à, trộm ở đâu đấy?
Nhìn thấy thuốc là trong tay tần phong, ông lão sửng sốt một chút nhưng bât thình lình tức giận, giơ gậy lên, tư thế như muốn đánh người.
Gâu
Ông lão vừa giơ tay con Vàng từ sau Tần Phong đột nhiên trốn ra, cắn gậy của ông lão, ông lão sợ đến mức vội vàng ném gậy, sau đó lui vài bước.
- Vàng, quay lại.
Tần Phong quát một tiếng, tùy tay ném bao thuốc qua cười khổ nói - Ông cụ, cháu không phải xin cơm, không cho nước uống thì thôi nhưng cháu có thể hỏi ông chuyện này không?
- Thằng nhóc không phải xin cơm sao mặc như vậy?
Năm chín bảy, một bao Hồng Tháp Sơn cũng bán với giá 9 tệ, mà lương bảo vệ của ông lão chỉ hơn 200 tệ, bình thường hút đều là loại mấy hào một bao.
Thấy Tần Phong không chút do dự đã cho mình bao thuốc hơn nữa Tần Phong có giọng Tân Thiên, ông lão đã có vài phần tin tưởng lời nói của Tần Phong.
- Ông cụ, cháu đi từ Thương Châu đến, trên người có thể sạch sao?
Tần Phong lấy bao thuốc trên tay ông lão sau đó lấy bật lửa ra, giúp ông lão châm thuốc nói
- Ông cụ, trước tiên cho cháu xin miếng nước uống đi, trời nóng quá.
Bước vào những năm 90, mùa hè có vẻ càng ngày càng đến sớm.
Lúc này là tháng năm, trời cũng rất nắng, nhất là trên mặt đường đá. Ăn thịt bò xong Tần Phong lại càng khát nước.
- Được, cậu vào nhà đi, con chó kia đừng cho vào là được. Cậu xem người cậu bẩn kìa.
Ông lão được hưởng thụ sự phục vụ của Tần Phong vui vẻ hít một hơi thuốc vẻ mặt cũng dịu đi rất nhiều nói tiếp - Bên kia có một cái ao, vẫn dùng rửa xe, để chó cậu tắm đi mùi quá rồi.
- Vàng, đi, tự mình tắm đi.
Tần Phong nhìn về phía con chó quát. Quay lại nhận cốc nước sôi để nguội của ông lão, uống một hơi sau đó cười khổ nói - Cháu còn chẳng có nước mà uống thì lấy đâu ra nước để cho chó tắm chứ.
- Thằng nhóc, nói một chút đi, sao lại thành bộ dạng này?
Nhìn bao Hồng Tháp Sơn kia, ông lão cho Tần Phong uống nước xong lại đưa khăn ướt nói - Cậu từ đâu đến đây? Không có việc gì đi từ Thương Châu đến đây làm gì?
Bình thường đến chỗ để hàng này phần lớn đều là dân công vì lộ phí về nhà hoặc muốn đến thành phố kiếm sống. Nhưng Tần Phong mang một con chó đến đây cũng không hay gặp lắm.
- Ông cụ là như vậy.
Tần Phong dọc đường đi đã thuộc hết - Cháu và em gái trước kia thường xuyên chơi đùa trên đường sắt, có một lần em gái leo lên một cái xe ba gác, ai ngờ là xe kia đột nhiên chạy, em gái không thể xuống, cháu cháu đã tìm khắp nơi nhiều năm
Những câu nói này Tần Phong cũng không biết lặp lại bao nhiêu lần nhưng mỗi lần nói xong phản ứng của đối phương cũng làm cho cậu thất vọng. Lúc này đây Tần Phong cũng không có hi vọng quá lớn.
Nhưng ông lão nghe xong cũng do dự một chút nói
- Em gái của cậu? Bao tuổi? Hàng năm không ít đứa trẻ lưu lạc đến nơi để hàng, tôi khó mà nói rõ được.
- Em gái của cháu bốn năm trước tám tuổi, da trắng, ánh mắt to, cười giống như mặt trăng, đúng rồi, lúc ấy nó có cầm theo con búp bê.
Nghe ông lão nói ánh mắt Tần Phong sáng lên, ôm lấy cánh tay ông lão vội la lên - Ông, ông có gặp em cháu không?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất