Chương 83: Ma túy (Hạ).
Thấy Viên Bính Kỳ nhìn về phía mình, Man Báo cử động thân thể ẩn nơi bóng tối, mở miệng nói:
- Anh Viên, mấy hôm trước tôi ở Tam Giác Vàng gặp được Tướng quân, nghe ông ấy nói là bên chúng ta có người qua đó.
Man Báo vốn tên là Cổ Lâm, có thể coi là bạn nối khố với Viên Bính Kỳ, có điều nhà y ba đời bần nông, thập niên 70 tham gia quân ngũ, vừa đúng lúc gặp chiến tranh, bị thương nhẹ.
Lúc trị thương ở bệnh viện, Cổ Lâm quen một y tá bản xứ, sau đó xuất ngũ liền không trở về Tân Thiên, mà ở lại thành phố gần biên giới.
Thời gian đó Cổ Lâm dẫn vợ về Tân Thiên hai lần, cũng có chút tiếp xúc với Viên Bính Kỳ, nhưng lúc đó Viên Bính Kỳ mới xuất đạo, sức hút vẫn chưa đủ để khiến Cổ Lâm làm việc cho gã.
Tới thời điểm cải cách mở cửa, Cổ Lâm thấy những tên côn đồ vốn chẳng có tài cán gì nhưng hầu bao lại đều phồng lên, ở nơi như biên giới muốn phát tài chỉ có hai con đường chính là buôn lậu và buôn ma túy.
Sau khi bên cạnh rất nhiều người đều trở nên giàu có, Cổ Lâm cũng dao động, tạm biệt cô y tá, đi tới Thailand.
Cổ Lâm ở Thailand ước chừng 5 năm, trong 5 năm này y làm những gì không một ai biết được.
Thế nhưng đến đầu thập niên 90, sau khi Cổ Lâm trở lại Tân Thiên, dẫn Viên Bính Kỳ bí mật đi Thailand một chuyến thì con đường buôn lậu ma túy từ Tam Giác Vàng đến Tân Thiên liền được lập lên, Cổ Lâm cũng đổi tên thành Man Báo.
Trong cả tổ chức của Viên Bính Kỳ, cũng chỉ có Man Báo không gọi Viên Bính Kỳ là “Viên gia”, rất nhiều người nghĩ rằng y là vệ sĩ của Viên Bính Kỳ mà không biết mối làm ăn bí mật nhất của Viên Bính Kỳ chính là do một tay Man Báo nắm giữ.
- Là ai qua đó? Là người của Thường lão tứ sao?
Sau khi nghe Man Báo nói, sắc mặt của Viên Bính Kỳ lập tức trầm xuống, chuyện liên quan đến việc kinh doanh ma túy, cái chết của Viên Đông cũng chỉ đặt ở vị trí thứ hai.
Rất nhiều người cho rằng, lợi nhuận của việc kinh doanh ma túy chỉ có mấy trăm phần trăm, suy nghĩ này cũng không thể nói là sai, nhưng đó chỉ là lợi nhuận mà nhà buôn ma túy trung gian, cấp dưới nhận được mà thôi.
Lợi nhuận thực sự của buôn bán ma túy là ở trong tay của nhà buôn trực tiếp, lợi nhuận cao đến mức rất nhiều người khó mà tưởng tượng được.
Thời kỳ thập niên 80, Tam Giác Vàng đã nghiên cứu chế tạo ra một loại ma túy mới nồng độ cao cũng chính là thứ mà người ta vẫn gọi là heroin.
Bởi vì ma túy đã bị các quốc gia trên toàn thế giới đả kích, cho nên giá cả heroin ở Tam Giác Vàng vô cùng rẻ mạt, nếu như lấy hàng trực tiếp từ xưởng chế biến ma túy của Khôn Sa, một gram heroin chỉ bán được khoảng 100 tệ.
Một gram 100 tệ, một kilogram là 1000 gram, cũng chính là 100 ngàn tệ, thế nhưng sau khi một kilogram hàng này đến tay Viên Bính Kỳ thì không bán như thế nữa.
Viên Bính Kỳ trước tiên sẽ dùng xưởng y dược của gã để che giấu, tiến hành pha loãng 1 kilogram heroin có độ tinh khiết 99% này, thường là pha loãng đến độ tinh khiết 5%.
Một kilogram hàng này sau khi được pha loãng sẽ trở thành 2000 gram, cũng chính là 20 kilogram.
Mà là nhà buôn lớn nhất phương Bắc, giá cả Viên Bính Kỳ đưa ra là 600 tệ một gram, 2000 gram sẽ trở thành 12 triệu tệ.
Một trăm ngàn tệ tiền vốn, sau khi trải qua các công đoạn buôn lậu, chế biến, có thể bán được 12 triệu tệ, lợi nhuận trung gian này đủ để bất luận kẻ nào cũng phải điên cuồng.
Mấy năm trước đó chốn ăn chơi của phương Bắc cũng không phát đạt lắm, lượng hàng Viên Bính Kỳ nhập cũng không quá lớn.
Nhưng dạo gần đây hộp đêm ở các nơi càng lúc càng phát triển, lượng tiêu thụ ma túy trong hai năm gần đây cũng bắt đầu tăng mạnh, chỉ riêng năm ngoái, Viên Bính Kỳ đã kiếm được 300 triệu lợi nhuận từ trong đó, số tiền này đã vượt qua toàn bộ thu nhập 20 năm trước của Viên Bính Kỳ.
- A Báo, cậu đã nhìn thấy người từ bên này qua rồi à? Là người của Thường lão tứ sao?
Lợi nhuận khổng lồ như thế, Viên Bính Kỳ bất luận thế nào cũng sẽ không nhường, cho nên sau khi nghe có người xuất hiện ở Tam Giác Vàng, vẻ mặt lập tức trở nên âm trầm.
- Người thì tôi không thấy…
Man Báo lắc đầu, nói:
- Nhưng tôi nghe nói chúng ta bên này có người đi một chuyến, muốn trực tiếp lấy hàng từ tay Tướng quân…
- Nếu thực sự như vậy, cái chết của Đông Tử sẽ không đơn giản như vậy rồi?
Trên mặt Viên Bính Kỳ lộ ra tia lệ khí, bởi vì trong tổ chức của gã, ngoại trừ Man Hồ và Man Báo, cũng chỉ có Viên Đông biết được chuyện kinh doanh ma túy.
Ngay khi có người đi Tam Giác Vàng, Viên Đông lại vô duyên vô cớ bị người ta xử lý, điều này khiến cho Viên Bính Kỳ vốn xảo trá đa nghi liền suy nghĩ càng phức tạp hơn.
- Con đường của chúng ta cũng không phải dựng lên trong một ngày, không dễ cướp như vậy đâu.
Man Báo ngẩng đầu nhìn về phía Viên Bính Kỳ, nói:
- Anh Viên, tình hình Tam Giác Vàng năm nay không tốt lắm, Tướng quân nói, muốn xuất nhiều hàng một chút, anh xem…
Là nơi sản xuất ma túy nổi tiếng thế giới, Tam Giác Vàng luôn luôn chiến loạn không ngừng, trải qua vài thập niên, các quốc gia Thailand, Myanmar, Lào vẫn luôn tiến hành công kích quân sự với Tam Giác Vàng.
Thời điểm đầu năm nay, ba quốc gia này đã liên kết lại bao vây tiêu diệt Tam Giác Vàng, chiếm lĩnh được nhà xưởng chế biến ma túy lớn nhất ở Tam Giác Vàng.
Theo phân tích của Man Báo, Khôn Sa là muốn đổi ma túy thành tiền mặt để chiêu binh mãi mã, tiếp tục chiến đấu cùng quân đội của Chính phủ.
Nhưng sự thực là Khôn Sa đã không chống đỡ nỗi nữa, nảy sinh ý nghĩ đầu hàng, có điều trước lúc đấy, ông ta vẫn muốn tiêu thụ hết số ma túy trong tay, để giữ chút vốn liếng cho cuộc sống sung sướng nửa đời sau của mình.
Đương nhiên, suy nghĩ của Khôn Sa cho dù là thân tín thân cận nhất của ông ta cũng không biết được, Man Báo và Viên Bính Kỳ tất nhiên không thể nào biết được, điều bọn họ biết bây giờ chính là có người đang muốn cướp mối buôn bán ma túy của mình.
- A Báo, chuyện Tân Thiên bên này cậu không cần xen vào, sau khi nghỉ ngơi vài ngày thì đi Tam Giác Vàng chuyến nữa, nói với Tướng quân rằng, số hàng trong tầm 300 triệu, tôi sẽ mua hết…
Viên Bính Kỳ không cam tâm nhả mối buôn ma túy - miếng thịt béo này, có điều gã biết tuy rằng bản thân tác oai tác quái ở Tân Thiên được, nhưng tuyệt đối không thể gây ảnh hưởng đến trùm ma túy như Khôn Sa, chỉ có thể ra sức ăn hết số hàng trong tay ông ta, khiến người khác không còn hàng để mua.
Đã buôn bán ma túy 7-8 năm rồi, cho tới bây giờ chưa từng phạm sai lầm, điều này khiến Viên Bính Kỳ vẫn luôn cảnh giác lại trở nên có chút lơi lỏng, mà số lợi nhuận khổng lồ của việc buôn bán ma túy kia cũng khiến cho Viên Bính Kỳ trở nên điên cuồng.
- Anh Viên, ngày mốt tôi đi, anh yên tâm, dựa vào giao tình của tôi với Tướng quân, ông ta sẽ đồng ý bán hàng cho chúng ta thôi.
Man Báo gật đầu đồng ý.
Đối với quyết định này của Viên Bính Kỳ, Man Báo và Man Hồ đều rất đồng tình, là người nhất định có nhược điểm, bọn họ tuy rằng giả dối như hồ ly, nhưng chung quy vẫn không thoát được hai chữ “tham lam”.
Sau khi suy nghĩ một lúc, Viên Bính Kỳ nói tiếp:
- A Hồ, chuyện của Đông Tử trước hãy để đó, để hàng lần này đi hết rồi hãy tra, mẹ kiếp, Đông Tử không nghe lời tôi, năm đó lẽ ra tôi không nên cho nó biết chuyện về ma túy!
Trên mặt Viên Bính Kỳ lộ ra vẻ ảo não, lúc gã kinh doanh ma túy thế nào cũng không ngờ được, người em trai duy nhất có quan hệ huyết mạch với mình lại hút ma túy.
Viên Bính Kỳ hiện tại đang nghi ngờ, phải chẳng có người thông qua việc Viên Đông hút ma túy mà phát hiện ra manh mối, do vậy mà dẫn đến cái chết của Viên Đông, chính là muốn chặt đứt một cánh tay của mình