Chương 84: Anh hai.
Tạ Hiên và Lý Thiên Viễn đến Kim Lăng đã sắp được nửa tháng, bạn bè của Tạ Đại Chí ở Kim Lăng có chút năng lực, tìm môt xưởng sửa xe ô tô cho hai đứa trẻ hư không chịu đến trường học sửa xe, nhân tiện cho hai đứa thi bằng lái xe, sau này cũng coi như có nghề trong tay.
Nghe được tin hai người đã được thu xếp ổn thỏa, Tần Phong cũng coi như yên tâm, ngày ngày đều sáng ẩn tối hiện, Tạ Đại Chí bận rộn nhiều việc ở công trường, tuy rằng thỉnh thoảng đến thăm Tần Phong, nhưng cũng không biết cậu đang làm cái gì.
"Cuộc sống của người Tân Thiên đúng là nhàn nhã thật."
Sau khi luyện quyền trong sân, Tần Phong lau mồ hôi trên trán, liếc qua đồng hồ treo trên tường, đã hơn 10 giờ sáng, quét tước qua sân một chút, lúc này mới mở cửa ra.
- Tiểu Tần, buổi trưa chưa ăn cơm phải không? Đến nhà má đi, má làm cá cho con ăn Tần Phong vừa mới mở cửa, ló ra ngoài một chút, ngoài cửa liền vang lên tiếng chào mời của của một bác gái.
Từ sau khi tiễn Tạ Hiên và Lý Thiên Viễn đi, chỉ cần Tần Phong ở nhà, cánh cửa tứ hợp viện kia gần như sẽ không đóng, hàng xóm chung quanh đều biết rằng có một thanh niên rất lễ phép ở trong đó.
Ở khu nhà tứ hợp viện kiểu này đều là những người đã sống ở đây mấy chục năm, rất nhanh liền có thể nghe ngóng được, người nhà thiếu niên này đều ở tỉnh ngoài, cậu qua đây ở trước một năm, chờ ông nội về hưu sẽ cùng đến ở.
Điều này khiến cho các ông các bà rất bất bình, ngoài miệng không ít lần phê bình cha mẹ Tần Phong, sao có thể để con mình ở một mình như vậy. Thế nên bình thường có cái gì ngon đều gọi Tần Phong một tiếng.
Người vừa gọi Tần Phong chính là má Triệu ở ngõ nhỏ thứ ba bên trái nhà Tần Phong, cách chỗ Tần Phong không gần lắm, có điều danh tiếng của má Triệu trong ngõ này lại không tốt lắm.
Từ thời gian trước, sau khi Tần Phong giúp sửa đầu DVD cho bà ta, lại đi theo đứa con trai làm việc, má Triệu liền vô cùng nhiệt tình, gần như ngày nào cũng kéo Tần Phong đến nhà ăn cơm.
Điều này lại khiến hàng xóm láng giềng cảm thấy kỳ quái, bởi vì bình thường má Triệu cũng không phải người hào phóng cho lắm. Khu này đồng hồ nước là lắp đặt chung sau đó mọi người chia đều trả tiền, má Triệu bởi vì ba bốn đồng mà không ít lần ồn ào trong ngõ nhỏ.
- Được, má Triệu, lúc nữa con làm, kho cá ăn nhé.
Tần Phong cũng không khách khí, khó khăn lắm mới có thể tạo mối quan hệ với nhà bọn họ, hiện tại Tần Phong mỗi khi rỗi liền đến nhà bọn họ chơi.
Đương nhiên, chuyện Tần Phong làm giúp má Triệu, cũng không phải không có duyên cớ, nếu không sau khi nghe mấy bác gái nói chuyện phiếm, biết được đầu DVD nhà má Triệu bị hỏng cậu đã không chủ động đến sửa giúp rồi.
- Được, Tiểu Tần, con đi làm cá đi, trong nhà hết ớt rồi, má ra chợ mua một ít.
Sau khi nghe Tần Phong nói, má Triệu vui vẻ ra mặt, mặc dù Tần Phong tuổi còn nhỏ, nhưng làm bếp lại rất giỏi, còn giỏi hơn cả người làm việc nội trợ mấy chục năm như bà.
- Được, má Triệu, má đi đi, con sẽ làm cá.
Tần Phong cười đáp lời, tuy rằng có mục đích khác, nhưng cậu cũng rất hưởng thụ cuộc sống gia đình này, đây chính là điều Tần Phong thiếu thốn suốt mười mấy năm qua.
Vừa mới chấm dứt kiếp sống ngục tù suốt 3-4 năm, Tần Phong cần dựa vào cuộc sống như thế này để điều chỉnh tâm thái của bản thân.
- Tiểu Tần, sao lúc này cháu mới xuất hiện?
Ông lão đang ngồi đánh cờ đầu ngõ thấy Tần Phong đi ra, vội vàng í ới gọi: - Trước khoan hãy cơm nước, Tiểu Tần à, lại đây xem giúp ông nước cờ này nên đi thế nào, lão Vương vừa mới đánh lén ông.
- Lão Lý, nói ông chơi cờ dở ông còn không phục, Tiểu Tần, quân tử xem cờ không nói chuyện, nếu như cháu dạy lão Lý, ông sẽ không để yên đâu đấy.
Ông lão còn lại nghiêm mặt, ngay sau đó cười nói như lấy lòng Tần Phong: - Tiểu Tần, ông biết cháu thích uống trà, chốc nữa qua chỗ ông lấy nhé, là trà Long Tỉnh Tây Hồ năm nay mới hái đấy
- Ông Vương, ông nói rồi đấy nhé, cháu ăn trưa xong liền qua lấy.
Tần Phong híp mắt cười như một con cáo nhỏ, nhìn lão Lý nói: - Ông Lý, chốc nữa cháu cho ông mượn sách đánh cờ, chỉ cần ông học y như trong đó thì chỗ này chẳng ai địch nổi ông nữa.
- Ai, Tiểu Tần, nói rồi không được đổi ý đâu đấy.
- Thế là không công bằng, lá trà của ông không thể tặng không được, ông cũng muốn mượn sách đánh cờ đó.
Sau khi nghe Tần Phong nói, hai ông lão lập tức tranh cãi ầm ĩ, Tần Phong cười, đi ra ngõ nhỏ, buổi trưa đến nhà người khác ăn cơm, ít nhiều cũng nên mua chút đồ đáp lễ, đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến mọi người trong ngõ đều yêu quý Tần Phong.
Còn về căn nhà không đóng cửa thì đã có Đại Hoàng trông coi, thân hình to lớn kia của nó cho dù không cắn người, chỉ riêng nhảy chồm lên người, hàng xóm láng giềng đã không dám xông vào nhà Tần Phong rồi.
Đi bộ đến chợ bán hoa quả Cung Sùng Nhân, Tần Phong mua chút táo, đào, lại đến quán ăn bên cạnh gọi một ít thịt bò luộc, tiêu dùng mỗi ngày của cậu đa phần đều dồn cả lên Đại Hoàng.
- Tần Phong, chú đến rồi đấy à? Sao không ngủ nhiều thêm một chút?
Sau khi trở về tứ hợp viện cho Đại Hoàng ăn, Tần Phong mang theo hoa quả đến nhà má Triệu, vừa vào cửa, một người thanh niên còn đang mơ màng buồn ngủ đi ra từ trong phòng.
Người thanh niên này là con trai của má Triệu, tên là Trần Vũ, năm nay 26 tuổi.
Trần Vũ vóc dáng không cao, chỉ khoảng mét bảy mươi lăm nhưng thân thể cực kỳ tráng kiện, trên cổ đeo một dây chuyền vàng to bằng ngón út, cái đầu bóng loáng, khuôn mặt dữ dằn, y hiện tại chính là "anh hai"của Tần Phong.
Tần Phong thân thiết với gia đình má Triệu cũng không phải không có nguyên nhân, người tên Trần Vũ này chính là một tay côn đồ có tiếng ở khu Cung Sùng Nhân, từ nhỏ đã chuyên gây chuyện đánh nhau, chẳng khác Lý Thiên Viễn là bao.
Tần Phong tiếp cận y là bởi vì Trần Vũ bây giờ là bảo vệ của Thành Giải trí, mà dựa vào tin tức Tần Phong nghe được, Thành Giải trí này chính là sản nghiệp của Viên Bính Kỳ.
Sau khi Tần Phong cố ý biểu hiện ra chút hứng thú đối với cuộc sống xã hội đen trước mặt Trần Vũ, Trần Vũ vốn đầu óc cũng không phức tạp hơn Lý Thiên Viễn là bao, liền đề nghị Tần Phong đi theo y, tìm một chân bảo vệ ở Thành Giải trí cho Tần Phong, nói trắng ra là chiêu mộ một đàn em.
Đương nhiên, có lẽ là thường ngày sự tán dương vừa đủ và sự sùng bái vô ý lộ ra đối với đại ca Trần của Tần Phong mới chính là nguyên nhân Trần Vũ giúp đỡ cậu.
- Anh Vũ, em còn trẻ, ngủ không được liền dậy thôi, đến để giúp má kho cá mà.
Tần Phong cười, đặt hoa quả trên tay vào trong nhà, chân tay lanh lẹ đi cắt cá róc vảy, Trần Vũ thì cầm cốc đến vòi nước giữa sân rửa mặt.
- Trần Vũ, con cũng học theo Tiểu Tần đi, cả ngày ở nhà chẳng chịu làm cái gì cả.
Má Triệu vừa mua ớt trở về, nhìn thấy tình hình trong sân, nhịn không được lại giáo huấn đứa con vài câu, chỉ là bác gái này lúc còn trẻ đã phải thủ tiết, tâm tình có chút không tốt, đối với chuyện Tần Phong mỗi ngày đều đến nhà mình làm việc đã có chút quen thuộc.
Tần Phong vừa nhanh nhẹn xử lý con cá vừa cười nói: - Má Triệu, việc anh Vũ làm là việc lớn, những việc thế này sao có thể để anh ấy làm được?
- Cũng đúng, Tiểu Tần, con đi theo Trần Vũ làm cho tốt, má bảo nó tăng lương cho con.
Nghe thấy Tần Phong khen con mình, má Triệu lập tức cười rộ lên, đứa con trai này dạo trước chỉ biết nghịch ngợm gây chuyện, bây giờ mỗi tháng đều có thể mang tiền về cho nhà, má Triệu chỉ thấy con trai mình lăn lộn bên ngoài rất giỏi.
- Ha ha, má Triệu, con mấy tháng nữa là phải đi học rồi, đi theo anh Vũ chỉ là để mở rộng tầm mắt mà thôi.
Tần Phong trong lòng cười lạnh, "ông anh" hiện tại này của cậu chẳng phải thứ tốt đẹp gì, chẳng những ăn bớt tiền của những cô gái tiếp khách trong Thành Giải trí, mà hình như còn có qua lại với đám buôn thuốc phiện, tóm lại nếu có bị bắt ngồi tù 3-5 năm tuyệt đối chẳng oan uổng gì y.
Sau khi nghe Tần Phong nói thế, má Triệu bũi môi, nói: - Đi học có ích lợi gì chứ, con xem Trần Vũ đó, hiện tại mỗi tháng đều có thể kiếm được hơn mấy chục ngàn tệ, mấy sinh viên tốt nghiệp chỉ kiếm được năm sáu trăm tệ, đừng nói là má không quan tâm đến con.
- Đúng vậy, đúng vậy, anh Vũ chính là thần tượng của con đó
Tần Phong cười hì hì mang cá vào trong bếp, trong lòng suy nghĩ, nếu má Triệu biết mỗi ngày con của bà làm những gì, không biết còn có thể nói năng hùng hồn như thế không.