Chương 87: Thủ đoạn
- Viên gia, phòng bao số 1 đã sắp xếp ổn thỏa rồi!
Trần Vũ buổi chiều còn ra sức "cày" trên người đàn bà, buổi tối đã tây trang giày da đứng ở trước cửa thang máy hộp đêm, sau khi thang máy mở ra, vội vàng chạy đến chào đón.
"Đây là Viên Bính Kỳ sao?" Tần Phong đi theo sau Trần Vũ, trông có vẻ như cúi đầu không dám nhìn thẳng đám người đi ra từ thang máy, có điều đã quan sát được hết diện mạo của mấy người đó.
Viên Bính Kỳ mặc một bộ tây trang rộng, thoải mái, dáng dấp gã không cao lắm, mũi chim ưng, đôi mắt nhỏ mà hẹp dài, lại thêm khuôn mặt vuông chữ điền, cho người ta cảm giác không giận mà uy.
Bốn người đứng sau Viên Bính Kỳ có ba người dáng người rất cường tráng, bắp thịt toàn thân cuồn cuộn gần như có thể bứt tung quần áo, rõ ràng là vệ sĩ của Viên Bính Kỳ.
Thế nhưng điều làm Tần Phong chú ý nhiều hơn chính là người đàn ông trung niên chỉ cao 1m7, ánh mắt cảnh giác khi ra khỏi thang máy, từ trên người y, Tần Phong có thể cảm giác được một mối nguy hiểm cực kỳ mãnh liệt.
- Chú ba, trông quầng mắt thâm đen của chú kìa, chắc tối hôm qua lại quấn lấy đàn bà chứ gì.
Viên Bính Kỳ đi ra từ trong thang máy, cười vỗ vai Trần Vũ, mọi người xung quanh lập tức cảm thấy như gió xuân thổi qua, uy nghiêm vừa rồi nháy mắt tan thành mây khói, chỉ vỗ một cái đơn giản như vậy đã có thể khiến hai mắt Trần Vũ đỏ lên rồi.
Trần Vũ là con thứ ba trong nhà, Viên Bính Kỳ xưng hô như vậy cũng tức là xem y như anh em của mình, đám đàn em bảo vệ vòng trong đứng bên cạnh đều nhìn Trần Vũ với ánh mắt ngưỡng mộ.
"Là một kẻ có dã tâm" Tần Phong thầm rùng mình, người chân chính làm đại sự chưa bao giờ để lộ uy phong của mình trước mặt người khác, diễn xuất của Viên Bính Kỳ chính là như vậy.
- Viên gia, hôm qua không làm, buổi chiều làm hai lần thôi
Trần Vũ cũng là một tên đầu óc đơn giản, sau khi nói câu này ra lập tức khiến cửa thang máy vang lên trận cười lớn, Man Long đi theo sau Viên Bính Kỳ tức giận đá Trần Vũ một cái, cười mắng: - Còn không mau dẫn bọn ta đến phòng bao, nếu như mày dám gọi con đàn bà làm cùng mày chiều nay tao sẽ thiến mày thành thái giám.
Trần Vũ vốn là thủ hạ của Man Long, biết bản tính của người này, lập tức cười nói: - Anh Long, em đâu dám, có hàng nhất định sẽ tặng cho anh ngay, đảm bảo nguyên tem
- Chú ba, nó là ai vậy? Hồ Tứ đâu?
Đi ra khỏi thang máy, Viên Bính Kỳ dừng lại. Đôi mắt như mắt ưng nhìn chăm chú vào Tần Phong, gã tuy rằng không thường đến hộp đêm nhưng trí nhớ vô cùng tốt, gần như có thể nhớ kỹ từng người đã từng theo mình.
- Viên gia, Hồ Tứ bụng dạ có vấn đề, đã nằm viện gần tuần nay rồi. Đây là người ở ngõ nhà em, tên A Phong, mới đi theo em.
Trần Vũ quay đầu lại nhìn Tần Phong, quát: - A Phong, còn không mau gọi Viên gia?
- Viên Viên gia!
Trên mặt Tần Phong lộ ra một nét căng thẳng lại hưng phấn, lắp bắp gọi một tiếng "Viên gia", cậu tất nhiên sẽ không nói với Viên gia trước mặt rằng Hồ Tứ đó nằm viện là do bị cậu bỏ thuốc, khiến anh ta tiêu chảy suốt cả ba ngày.
- À, là người ở trong ngõ hả?
Sau khi nghe Trần Vũ nói, nghi ngờ trong mắt Viên Bính Kỳ lập tức giảm bớt vài phần, gật đầu nói với Tần Phong: - A Phong, đi theo anh Vũ làm việc cho tốt, sau này tiền lương mỗi tháng sẽ cộng thêm 2 ngàn
Viên Bính Kỳ vừa nói xong lời này, xung quanh từ bảo vệ vòng trong đến gái tiếp khách, ánh mắt nhìn Tần Phong lập tức khác hẳn, có thể nhận được sự "ưu ái" của Viên gia, về sau nhất định sẽ nhanh chóng hơn người.
Thế nhưng những người ở đây đều không biết, từ nhỏ Viên Bính Kỳ đã lớn lên trong ngõ nhỏ, mấy người như Man Long, Man Hổ và Man Hùng đều như vậy, đều rất hiểu nhau.
Cho nên trong tổ chức của mình, Viên Bính Kỳ tin tưởng nhất vẫn là những người này, giống như Trần Vũ một gã không nghề nghiệp không học vấn cũng có thể dựa vào thanh danh của Viên Bính Kỳ mà diễu võ dương oai trong Thành Giải trí.
- Cảm ơn Viên gia, tôi tôi nhất định sẽ làm thật tốt!
Tần Phong nghe vậy ngẩng đầu lên, do quá "hưng phấn" mà khuôn mặt đỏ bừng, nhất thời tâm tư rối loạn, giành đi trước Trần Vũ dẫn đường cho Viên Bính Kỳ, khiến mấy người được một trận cười.
- Chú ba, chú cũng vào đi.
Đi đến cửa phòng VIP, Viên Bính Kỳ đứng lại, thản nhiên liếc nhìn Tần Phong, nói:
- A Phong, cậu ở cửa trông, có người đến thì báo chúng tôi biết
- Vâng, Viên gia! Tần Phong ưỡn ngực, giành đi trước vươn tay mở cửa, chờ sau khi đoàn người Viên Bính Kỳ đi vào lại đóng cửa vào, Viên Bính Kỳ thấy thế khẽ gật gù.
Có điều, đám người Viên Bính Kỳ không ai phát hiện ra rằng, khi Tần Phong đóng cửa, mép thảm ở cửa phòng nhô lên một chút, vừa khéo tạo nên một khẽ hở rất nhỏ ở trên cửa.
Sau khi đi vào phòng, Viên Bính Kỳ nhìn liếc qua cửa, ném qua một điếu thuốc lá, hỏi: - Chú ba, A Phong này có thể tin tưởng không? Chú cũng biết chúng ta làm gì mà, đừng để bọn cớm trà trộn vào
Vài năm nay việc làm ăn càng lúc càng lớn, Viên Bính Kỳ cũng cảm thấy nhân thủ thiếu thốn, nghe thấy Trần Vũ nói Tần Phong xuất thân trong ngõ nhỏ, nhất thời để tâm một chút.
Có điều càng là người chuẩn bị dùng, lòng nghi ngờ của Viên Bính Kỳ càng lớn, nói chính xác hơn, trên thế gian này, ngoại trừ bản thân ra, không còn ai có thể khiến gã hoàn toàn tín nhiệm 100%.
- Viên gia, anh yên tâm, người ở khu em ở, em còn không biết rõ sao? Nó là thân thích của ông Tề, hơn nữa A Phong mới 17 tuổi, cảnh sát nhận người nhỏ tuổi như vậy sao?
Sau khi nghe Viên Bính Kỳ hỏi, Trần Vũ liền vỗ ngực, chỉ là lời y nói thì rất chắc chắn nhưng trong lòng lại rất mơ hồ, bình thường y toàn ngày ngủ chiều ra ngoài, đối với chuyện trong ngõ căn bản không rõ lắm, những gì y nói đều là nghe được từ miệng của Tần Phong.
- Ừ, nói cũng đúng.
Viên Bính Kỳ đứng dậy, đi đến cửa phòng kéo cửa ra, thấy Tần Phong chắp tay sau lưng ưỡn ngực đứng trước cửa, hài lòng gật đầu, nói: - A Phong, vào đi.
- Viên Viên gia, ngài ngài bảo tôi vào sao? Trên mặt Tần Phong tỏ vẻ mù mờ, như thể vẫn chưa kịp phản ứng.
- Đồ ngốc, Viên gia muốn cất nhắc chú, còn không mau tiến vào? Phía sau Viên Bính Kỳ vang lên tiếng mắng của Trần Vũ.
- A, cảm ơn Viên gia. Giọng nói của Tần Phong lưu loát hơn chút, đi theo sau Viên Bính Kỳ vào phòng.
Đương nhiên, Tần Phong tất nhiên không dám học mấy vị đại ca ngồi trên ghế sa-lon, chỉ vội vàng rót bia vào cốc trước mặt mấy người, sau đó cung kính đứng một bên.
- Viên gia, suốt mấy ngày nay anh không tới đây rồi.
Tiếng gọi ngọt ngào vô cùng của một cô nàng truyền đến, ngay sau đó cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài, một má- mì đi vào, sau lưng cô ta là một hàng các cô gái tiếp khách.
- Sao thế? Nhớ tôi sao?
Viên Bính Kỳ nhéo ngực má- mì kia một cái, xoay mặt nhìn Tần Phong cười nói: - A Phong, người đi theo Viên gia đều có thể kiếm được nhiều tiền nhất, cũng có thể ngủ với đàn bà xinh đẹp nhất, hôm nay cậu lựa lấy một cô đi.
- Viên gia, tôi sao có phần của tôi được? Tần Phong tựa hồ ngây ngẩn cả người, biểu cảm có chút nhăn nhó, nhưng ánh mắt lại trộm liếc về phía cô nàng nhỏ nhất trong hàng.
- Không phải vẫn là giai tân đấy chứ? Viên Bính Kỳ ha ha phá lên cười, nói: - Viên gia tôi phá thân từ năm 12 tuổi, nhóc con cậu cũng phải 17-18 rồi phải không? Có gì mà phải ngượng ngùng, được rồi, Viên gia chọn giúp cậu một cô.
Viên Bính Kỳ chỉ vào người đứng thứ hai trong hàng, nói: - Cô này không tồi, ngực to mông to, chọn cô này đi, cô phải hầu hạ A Phong cho tốt, nếu không Viên gia sẽ không hài lòng đâu
Phải nói rằng Viên Bính Kỳ đúng là sinh ra để làm đại ca, thủ đoạn lung lạc lòng người này của gã nếu đổi là người bình thường, chỉ sợ đã tràn đầy nhiệt huyết, hận không thể lên núi đao xuống biển lửa vì gã rồi.
- Viên gia, ngài cứ yên tâm, nói không chừng em còn phải tặng cậu ta một bao lì xì ấy chứ. Cô gái kia hẳn có quen biết Viên Bính Kỳ, không chút luống cuống, đi lên liền ôm lấy cánh tay của Tần Phong, như cố ý lại như vô ý cọ bộ ngực đồ sộ của mình lên.
- Được rồi, đi thôi, lên lầu mở một phòng, cứ nói là tôi cho lên.
Viên Bính Kỳ phất tay, không cho Tần Phong chút cơ hội để cự tuyệt.
- A Phong, còn không kính Viên gia một chén? Trần Vũ không biết là hâm mộ hay đố kỵ với Tần Phong, rót một cốc bia lớn đưa cho cậu.
- Viên gia, A Phong kính ngài. Tần Phong nhận lấy cốc, một hơi uống hết, khuôn mặt trắng trẻo lập tức đỏ bừng, ánh mắt dường như đã có chút mơ màng.
- Đi thôi, hưởng thụ cho đã Viên Bính Kỳ phất phất tay.
- Cám cám ơn Viên gia.
Tần Phong mơ màng bị cô nàng kia kéo ra ngoài, có điều lúc ra khỏi cửa phòng, Tần Phong cúi thấp đầu, hai mắt lập tức tỉnh táo trở lại.
Kỳ thực lúc Viên Bính Kỳ tìm đàn bà cho Tần Phong, phản ứng đầu tiên của Tần Phong là muốn từ chối.
Thế nhưng trong nháy mắt đó, cậu đột nhiên phát hiện trên mặt mấy người Man Long lộ ra vẻ mặt đã hiểu rõ, trong lòng lập tức hiểu được, chiêu thức ấy của Viên Bính Kỳ hẳn không phải lần đầu tiên dùng với người khác.
- A Phong, có diễm phúc thật đó. Vừa mới đi khỏi phòng, một thanh niên cũng là bảo vệ vòng trong đi tới, sau khi hâm mộ liếc nhìn Tần Phong thì đến gõ cửa phòng.
- Ha ha, là Viên gia cất nhắc tôi. Trên mặt Tần Phong có chút đắc ý, chân lại cố ý bước chậm hơn, nghe thấy giọng nói truyền ra từ trong phòng, hình như là nói Thường Tường Phượng đã tới.
Lúc rẽ ở ngã rẽ thứ nhất, Tần Phong nhìn thấy một người trung niên trông hơn 40 tuổi, dẫn theo 7-8 người đi về phía phòng bao số 1, nếu như cậu đoán không nhầm thì đó hẳn là Thường Tường Phượng, Thường tứ gia.
Thành Giải trí này của Viên Bính Kỳ tổng cộng có 8 tầng, tầng 1 là phòng tắm hơi, tầng 2 là sảnh trò chơi, tầng ba là phòng karaoke, còn từ tầng bốn trở lên toàn bộ đều là phòng nghỉ xây theo tiêu chuẩn cao cấp.
Từ tầng ba đi thang máy lên đến tầng bốn, cô nàng kia rất quen đường quen lối, sau khi báo tên của Viên Bính Kỳ, lấy được thẻ phòng, gần như dán cả người lên Tần Phong, ôm ấp đi vào phòng.
Phòng trên tầng dường như chuyên chuẩn bị cho khách phía dưới, tường màu hồng cộng thêm cái giường lớn 2m màu hồng kia, chỗ nào cũng toát lên mùi vị nồng nàn.
"Mẹ nó, ta vẫn là giai tân đó."
Sau khi đi vào phòng, trong lòng Tần Phong nhất thời quay cuồng, tuy rằng sư phụ dạy cậu đàn bà giang hồ gặp dịp liền chơi là chuyện thường, nhưng Tần Phong cũng không muốn lần đầu của mình là cùng với một gái tiếp khách!