Chương 86: Bảo vệ vòng trong.
Tần Phong từng được kế thừa bí thuật của Ngoại bát môn, những thủ đoạn đường ngang ngõ tắt này tin chắc rằng trên thế giới này không ai có thể rành rẽ hơn cậu.
Nhưng dù sao Tần Phong cũng chỉ mới 17 tuổi, hơn nữa ở Tân Thiên cũng không có bất cứ mối quan hệ nào, muốn khiến một tổ chức xã hội đen đã tồn tại gần 20 năm tan rã cũng không phải là chuyện đơn giản.
Đương nhiên, Tần Phong cũng có thể dùng thủ đoạn của Tác mệnh môn đi ám sát Viên Bính Kỳ, điều này tất nhiên có chút mạo hiểm, nhưng chưa chắc đã không làm được, dưới tình thế bất ngờ, cậu nắm chắc 7-8 phần có thể tiêu diệt Viên Bính Kỳ.
Chỉ là Tần Phong không muốn làm như vậy, là truyền nhân duy nhất của Ngoại bát môn lại dùng thủ đoạn bạo lực để giải quyết vấn đề thì bản thân liền bị hạ thấp. Hơn nữa một khi lộ ra dấu vết để cảnh sát sờ đến, nửa đời sau của Tần Phong sẽ phải sống trong bóng tối rồi.
Cho nên lúc này Tần Phong mới hao tâm tổn trí đi theo Trần Vũ, nếu không với bản tính cặn bã của tên này, Tần Phong bình thường sẽ chẳng thèm nhìn đến nửa con mắt.
Có điều, đi theo Trần Vũ lại tiết kiệm được rất nhiều thời gian của Tần Phong, bởi vì Trần Vũ từ 16-17 tuổi đã đi theo Viên Bính Kỳ, hiểu rất rõ về phân bố thế lực xã hội đen của Tân Thiên và các mối làm ăn của Viên Bính Kỳ.
Từ những gì Trần Vũ nói, Tần Phong có thể nghe ra được, dường như có người hoài nghi cái chết của Viên Đông là do Thường Tường Phượng làm. Viên Đông bình thường rất được đàn em yêu quý, điều này đã cho Tần Phong có cơ hội giở trò.
Loan tin đồn cũng là một nghệ thuật, ít nhất không thể để người ta cảm thấy rằng ngọn nguồn chính là mình.
Tần Phong bình thường lúc nói chuyện phiếm với mấy tên đàn em trông coi, chưa từng nói những lời quá đáng, nhưng luôn cố ý vô tình dẫn dắt lời của đối phương, quay mũi giáo về phía Thường Tường Phượng.
Lăn lộn trong xã hội đen, phần lớn đều là những tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển, sau khi bị Tần Phong dẫn dắt, đều khẳng định chắc chắn trong lòng rằng Thường Tường Phượng là hung thủ sát hại Viên Đông.
Tân Thiên nói lớn thì rất lớn, nói nhỏ cũng rất nhỏ, ít nhất ở nơi như Đại Phú Hào thường xuyên có thể nhìn thấy thủ hạ của những ông lớn khác ở Tân Thiên, cho nên dưới sự xúi giục của Tần Phong, mấy ngày nay đã nhiều lần xảy ra xung đột.
Chuyện này tuy rằng không lớn, cũng không động đao động kiếm, nhưng bởi vì cái chết của Viên Đông, không khí trong toàn bộ xã hội đen Tân Thiên liền trở nên căng thẳng, cho dù Viên Bính Kỳ đã cố ý giảm bớt căng thẳng, nhưng việc kinh doanh của Thành Giải trí cũng kém hơn trước rất nhiều.
Hôm nay Thường Tường Phượng đến, dường như muốn nói rõ cùng Viên Bính Kỳ, nhưng xem tình hình trước mắt, hai bên vẫn đều khá kiềm chế, khả năng xảy ra xung đột quy mô lớn cũng không quá lớn.
Có điều Tần Phong hiện tại cũng không có cách tốt hơn để khiến tổ chức của Viên Bính Kỳ tan rã. Cậu không thể tìm được nhược điểm nào có thể khiến tập đoàn của Viên Bính Kỳ tan rã một cách dứt điểm, thân là truyền nhân chính thống của Ngoại bát môn, cậu biết rõ đạo lý đánh rắn không chết sẽ hại chính mình.
-------------------------
- Ai ui, anh Vũ hôm nay đẹp trai ghê cơ.
Ngồi trong văn phòng của Trần Vũ một lúc, một cô nàng ăn mặc trang điểm diêm dúa đi vào. Lắc lư cái eo thon, ngồi lên đùi Trần Vũ, liếc mắt đong đưa về phía Tần Phong, nói:
- A Phong, có cần Hồng tỷ tìm giúp một cô em không? Nếu như chú là giai tân thì còn có thể có tiền lì xì đó.
Tay phải Hồng tỷ sờ soạng trên ngực Trần Vũ, hai mắt vẫn cứ nhìn Tần Phong chăm chăm, dựa vào kinh nghiệm cùng vô số đàn ông của cô ta, đương nhiên có thể nhìn ra được Tần Phong chắc chắn là một xử nam.
- Hồng tỷ, đừng đùa em nữa…
Tần Phong đỏ mặt, cậu đi theo Tái Thị, cái gì cũng học, trong những gì được truyền dạy thậm chí còn có cả kỹ thuật trên giường, nếu như muốn bàn về kiến thức lý luận, chỉ sợ mấy nhà nghiên cứu tình dục học cũng không thể so với Tần Phong.
Nhưng những thứ đó đều chỉ là lý luận suông, lúc này đứng trước một cô nàng vô cùng quyến rũ, ngay cả Tần Phong cũng không nhịn được, cảm thấy miệng lưỡi có chút khô nóng.
- Sao Hồng tỷ nỡ lấy chú ra đùa giỡn chứ?
Cô nàng yêu kiều cười rộ lên, cô ta rất thích nhìn bộ dáng ngượng ngùng này của Tần Phong, mở miệng nói:
- Mấy hôm trước có mấy cô em mới tới, trong đó có hai cô vẫn rất ngây thơ, có muốn Hồng tỷ sắp xếp cho chú không?
- Được rồi, A Phong sau này muốn đi học đại học, thứ như các cô làm sao có thể xứng với chú ấy?
Tay phải Trần Vũ đánh thật mạnh vào mông Hồng tỷ, nói với Tần Phong:
- Chú nghỉ ngơi đi, đợi đến tối anh sẽ nhắn tin cho chú, lời anh dặn đừng có quên đấy.
- Em biết rồi, anh Vũ.
Tần Phong gật đầu, lúc đi ra đóng chặt cánh cửa, có điều hệ thống cách âm của cánh cửa này hiển nhiên chẳng ra gì, tiếng cười dâm đãng của đôi cẩu nam nữ kia vẫn truyền vào tai Tần Phong.
Bất cứ một chỗ ăn chơi nào hễ thiếu đàn bà là không thể duy trì được lâu, là một hộp đêm quy mô lớn nhất cũng hào hoa nhất, đàn bà xinh đẹp ở nơi này cũng là nhiều nhất.
Tuy rằng hiện tại chỗ nào cũng nói nam nữ bình đẳng, nhưng ở một số trường hợp, đàn bà đích thực là quần thể yếu thế, những cô gái làng chơi này kiếm được không ít tiền, thế nhưng quỷ hút máu bám vào các cô cũng không hề ít.
Giống như rất nhiều cô gái đều bị chủ chứa khống chế, tác dụng của chủ chứa là bảo đảm những cô gái này không bị đám côn đồ ăn hiếp, thế nhưng mỗi ngày đều rút một phần lớn thu nhập của bọn họ.
Ngoài ra còn có má- mì, trong tay bọn họ cũng đều khống chế một số cô gái, có điều má- mì cũng là đàn bà, bọn họ cũng cần có chỗ dựa, nếu không sẽ bị người khác ăn không thừa một mẩu.
Hồng tỷ chính là một má- mì, nghe nói mấy năm trước cô ta từng là cô nàng đứng đầu bảng của hộp đêm một thành phố phía Nam, sau khi tuổi hơi lớn một chút thì đến Tân Thiên làm má- mì, tuy rằng thỉnh thoảng cũng tiếp khách, nhưng không cần mình trần ra trận.
Chỗ dựa của Hồng tỷ tất nhiên là Trần Vũ, có Trần Vũ chiếu cố, ở Thành Giải trí cô ta làm ăn cũng khá thoải mái, còn Trần Vũ mỗi tháng cũng kiếm được mấy chục ngàn tệ từ các cô gái tiếp khách.
Đối với Hồng tỷ và các cô gái của Thành Giải trí, Tần Phong không có tâm lý khinh bỉ gì, nói thật, các cô cũng là một đám người đáng thương, nhưng Tần Phong cũng không muốn thân thiết quá mức, bởi vì từ xưa đến nay đã có quá nhiều người bị hủy hoại trong tay của đàn bà rồi.
- Anh Phong, hút điếu thuốc đi.
- Anh Phong, bên em mở điều hòa rồi, anh ngủ một chút nhé?
- A Phong, nào, đi uống chút đi…
Đi trong Thành Giải trí, không ngừng có người chào mời Tần Phong, bọn họ biết Tần Phong và Trần Vũ rất thân thiết, cũng đã có tâm lý lấy lòng, phải biết rằng, trong Thành Giải trí này, ngay cả tổng quản lý cũng phải nể mặt Trần Vũ vài phần.
- Ai ui, anh Ngô à, uống thì uống…
Nhìn một người mặc đồng phục bảo vệ, Tần Phong cười nói:
- Nửa bình rượu Mao Đài hôm trước anh Vũ để lại trên quầy để tôi mang qua đây.
Bảo vệ trong Thành Giải trí chia làm hai loại, một là bảo vệ bình thường, còn gọi là bảo vệ vòng ngoài, chính là người mặc đồng phục bảo vệ, những người này đa phần đều là công ty bảo vệ đưa đến, bình thường chỉ là giữ gìn trật tự, mỗi tháng nhận lương cố định từ công ty bảo vệ.
Còn loại kia chính là kiểu như Trần Vũ và Tần Phong, bọn họ thuộc bảo vệ vòng trong, cũng không cần mặc đồng phục bảo vệ, bình thường cũng không cần phải đến đúng giờ làm việc, rất thoải mái.
Nhưng chỉ cần trong Thành Giải trí xảy ra chuyện, ví dụ như có người uống nhiều gây sự, xông lên giải quyết nhất định là bảo vệ vòng trong, bọn họ ra tay rất tàn nhẫn, giải quyết mọi chuyện trong thời gian ngắn nhất, cũng thường được gọi là tay đánh nhau.
Bảo vệ vòng trong bình thường đều là người có chút bối cảnh xã hội, người cá biệt còn quản lý mấy cô gái làng chơi, chẳng những đi ra đi vào có mặt mũi, mà trong túi cũng rủng rỉnh tiền.
Công việc thoải mái, không cần đứng canh gác, nhưng tiền lương mỗi tháng của bảo vệ vòng trong lại gấp mấy lần bảo vệ bình thường, ông chủ đôi khi còn phát tiền thưởng, cho nên những bảo vệ bình thường này đều rất ngưỡng mộ bảo vệ vòng trong.
Bảo vệ vòng trong thường không coi trọng bảo vệ vòng ngoài, có điều Tần Phong lại khác, lúc rảnh rỗi thường xuyên uống chút rượu với những người bảo vệ này, giống như người trước mặt, chính là đội trưởng của bảo vệ vòng ngoài.
- A Phong à, chuyện lần trước nói với chú, chú đã nói với anh Vũ chưa?
Đội trưởng Ngô lớn hơn Tần Phong mười mấy tuổi, thật sự không thể bỏ sĩ diện mà gọi “anh Phong” như thủ hạ, sau khi đi vào văn phòng cùng Tần Phong, mang món thịt kho đã chuẩn bị sẵn ra, ân cần rót rượu cho Tần Phong.
Đội trưởng Ngô tên đầy đủ là Ngô Chấn Lượng, trước kia đi lính vài năm, sau khi xuất ngũ liền làm bảo vệ, chỉ là mỗi ngày nhìn thấy bó tiền của đám bảo vệ vòng trong, là người đều sẽ suy nghĩ.
Có điều bảo vệ vòng trong đều cần có người giới thiệu, đội trưởng Ngô nói với Trần Vũ căn bản không ăn thua, cho nên mới thân cận với Tần Phong, mấy ngày trước sau khi uống rượu với nhau xong, đã nói ra yêu cầu của mình với Tần Phong.
- Anh Ngô à, điều này anh cũng biết đấy, bảo vệ vòng trong hiện tại không thiếu người.
Tần Phong nghe vậy trên mặt lộ vẻ khó xử, mở miệng nói:
- Hiện tại người đi theo anh Vũ đều giỏi đánh nhau, hơn nữa thời khắc quan trọng cần có thể chống đỡ được, tiền đó cũng đều là liều mạng mà kiếm ra, không dễ ăn đâu.
Sau khi nghe Tần Phong nói, Ngô Chấn Lượng ưỡn ngực lên, nói:
- A Phong, những thứ khác không dám nói, nhưng đánh nhau anh Ngô đây rất giỏi, chú yên tâm, giới thiệu tôi vào rồi, tuyệt đối sẽ không để chú mất mặt đâu.
- Được rồi, có cơ hội tôi nhất định sẽ nói một tiếng với anh Vũ.
Tần Phong có chút bất đắc dĩ nhìn Ngô Chấn Lượng, người làm bảo vệ vòng trong người nào bị bắt vào tù đều bị phán mấy năm, cậu thực sự chưa từng thấy người tốt nào lại muốn chui vào chỗ của đám cặn bã này, có lẽ đây chính là ma lực của đồng tiền.
Uống một ngụm rượu, Tần Phong chuyển hướng đề tài, nói:
- Phải rồi, anh Ngô, tôi thấy người bán “bột” ở chỗ chúng ta không ít, bọn họ không hiếu kính chút nào cho anh sao? Tiền đó kiếm được nhiều lắm mà…
“Bột” mà Tần Phong nói tất nhiên chính là “bạch phiến”, thứ này trước giải phóng gọi là nha phiến, có điều kỹ thuật chiết xuất hiện đại càng phát triển thì nha phiến đen tuyền đã trở thành vật chất dạng bột màu trắng, liền có tên là “bạch phiến”.
Tần Phong phát hiện, tại hộp đêm này có người chào hàng “bạch phiến”, thế nhưng để cẩn thận, Tần Phong cũng không hỏi thăm Trần Vũ chuyện này, chỉ là lúc này mới thuận miệng nhắc đến.
- Hiếu kính tôi? Chúng tôi có là cái gì đâu?
Ngô Chấn Lượng tức giận nói:
- A Phong, chú vừa tới không lâu, lời này nhất định đừng nói ra bên ngoài, Viên gia đã từng dặn, phàm những người đi theo anh ấy, ai dám dính vào thứ ấy sẽ bị chặt tay chân ném xuống sông…
Chuyện Ngô Chấn Lượng nói, căn bản người trong xã hội đen Tân Thiên đều biết, Viên gia hận nhất là thuốc phiện, dưới tay gã đừng nói là chào hàng thuốc phiện, ngay cả hút thuốc phiện cũng đều bị gã thanh lý, thanh danh ở phương diện này vẫn khá tốt.
- Viên gia thực nhân nghĩa, biết thứ này không phải thứ tốt.
Tần Phong ngoài miệng phụ họa một câu, nhưng trong lòng không khỏi nghi hoặc, cậu thực sự không tin Viên Bính Kỳ bản tính vốn tham lam lại có thể làm ngơ trước lợi nhuận khổng lồ của việc buôn bán thuốc phiện.