Bảo Giám

Chương 89: Chứng cứ (1)

Chương 89: Chứng cứ (1)
- Anh Vũ, tìm em có chuyện gì? Vị đại ca này là
Sau khi về nhà cho Đại Hoàng ăn, Tần Phong liền chạy trở lại Thành Giải trí, đẩy cửa phòng làm việc của Trần Vũ ra, đi vào, cậu phát hiện bên trong còn có một người hôm qua đi cùng Viên Bính Kỳ, cũng chính là người trung niên mà cậu cảm nhận được sự nguy hiểm.
Thấy Tần Phong đi vào, Trần Vũ vội vàng quát: - A Phong, vị này là anh Báo, còn không mau chào?
Tuy rằng đều là đi theo Viên Bính Kỳ, nhưng vẫn phân ra làm nhiều loại, Trần Vũ biết sự khác biệt giữa bản thân và đám người Long Hổ Báo, thứ bọn họ tiếp xúc mới chính là mối làm ăn quan trọng của tập đoàn Viên Bính Kỳ.
- Anh Báo
Tần Phong cung kính gọi một tiếng, nhưng trong lòng càng thêm cảnh giác, cậu có thể cảm nhận được hơi thở tanh mùi máu từ người trung niên dáng dấp không cao tướng mạo bình thường này.
Tần Phong gần như có thể kết luận, anh Báo này nhất định đã từng giết người, hơn nữa chỉ sợ không chỉ một người, bề ngoài trông có vẻ bình thường của y cũng không thể che giấu được sự bạo ngược trong nội tâm.
Bởi vì Tần Phong cũng vốn là một người như vậy, năm mạng người cũng khiến toàn thân cậu toát ra một luồng lệ khí, chỉ là trải qua mấy năm rèn luyện trong ngục, còn có kỹ thuật che giấu hơi thở mà Tái Thị đã dạy, cho nên trông Tần Phong mới khá bình thường mà thôi.
- Ừ, có tinh thần lắm, sau này đi theo tôi đi.
Man Báo ngẩng đầu liếc nhìn Tần Phong một cái, hài lòng gật gù, y có thể nhìn ra, Tần Phong tựa hồ trải đời chưa nhiều, chính là gương mặt mới hiện giờ y đang cần.
Man Báo hôm qua mới từ Tam Giác Vàng hỗn loạn trở về, lần này y đi cũng không có được tin tức gì tốt, mà biết được trước nguy cơ bại trận Tướng quân, đã bán 20 kg heroin vào nội địa.
Số ma túy độ tinh khiết cao đó chưa được pha loãng, nếu như 20 kg được pha loãng rồi thì chính bằng 400 kg, giá trị cao đến hàng tỷ tệ.
Nếu số ma túy này nhảy vào thị trường phương Bắc thì con đường tiêu thụ mà Man Báo và Viên Bính Kỳ mất 7-8 năm dựng lên sẽ hoàn toàn sụp đổ, điều đó đối với thị trường ma túy nội địa mà nói, tuyệt đối là một tai họa.
Mà một điều càng quan trọng hơn nữa chính là khi ma túy bắt đầu tràn lan thì cũng chính là lúc một số các ban ngành sẽ vào cuộc. Man Báo đầu óc cực kỳ tỉnh táo, quyết định từ bỏ thị trường ma túy.
Đương nhiên, hiện tại trong tay vẫn còn số hàng đáng giá hàng trăm triệu, Man Báo và Viên Bính Kỳ đều không nỡ vứt bỏ, cho nên bọn họ chuẩn bị điên cuồng lần cuối, sau khi tiêu thụ hết số ma túy đã pha loãng thì liền không làm nữa.
Chỉ là sau khi Viên Đông chết, bên này bọn họ thiếu người đưa hàng, Viên Bính Kỳ suy xét đã lâu, ngày hôm qua sau khi nhìn thấy Tần Phong rốt cuộc đã quyết định, nếu không Viên Bính Kỳ cũng sẽ không tốn nhiều công phu thăm dò Tần Phong như vậy.
- Đi theo anh sao? Tần Phong nghe vậy sửng sốt, quay đầu về phía Trần Vũ.
- Anh Báo bảo chú đi theo, đó là phúc khí của chú đó. Trần Vũ trừng mắt nhìn Tần Phong, nói: - Còn không mau cám ơn anh Báo? Biết bao nhiêu người muốn đi theo anh Báo đấy, coi như nhóc con may mắn.
- Chú ba, đừng nói những lời vô ích ấy nữa, đều là anh em nhà mình cả mà.
Man Báo xua tay ngắt lời Trần Vũ, móc ra một chiếc điện thoại di động hết sức tinh tế, nói:
- A Phong, thứ này cậu cầm lấy. Có việc tôi sẽ tìm cậu. Còn nữa bên phía Thành Giải trí cũng không cần đến nữa.
- Di động? Ánh mắt Tần Phong sáng lên, sau khi nhận lấy di động vui sướng nói: - Cảm ơn anh Báo, em em chờ điện thoại của anh.
- Ừ, tôi đi trước. Man Báo đứng dậy, lúc đi đến cửa thì xoay người lại, trông như có vẻ thuận tiện hỏi: - A Phong, cậu biết lái xe không?
- Biết ạ, nhưng mà em không có bằng lái. Tần Phong thành thật trả lời, lúc trước cậu không ít lần lấy xe của Hồ Bảo Quốc luyện tập, chỉ là không cách nào làm được bằng lái mà thôi.
- Vậy là tốt rồi, hôm sau đưa ảnh cho tôi, tôi làm bằng lái cho cậu. Man Báo cũng không ý kiến gì, gật đầu, sau khi chào Trần Vũ liền lập tức đi khỏi.
Đợi Man Báo đi rồi, Trần Vũ đầy vẻ hâm mộ nhìn di động của Tần Phong, nói: - Nhóc may mắn thật đấy, di động này còn cao cấp hơn của anh nữa.
Tần Phong cười hi hi, nói: - Anh Vũ, hay là chúng ta đổi cho nhau đi, anh là anh hai, đương nhiên phải dùng thứ tốt rồi.
- Thôi đi, thứ anh Báo cho chú tôi không dám cầm đâu.
Trần Vũ thở dài, nói: - Chú đi theo anh Báo cũng cần di động, làm chút việc đứng đắn đi. Sao mà anh cứ cảm thấy dạo này xã hội đen Tân Thiên sắp loạn một trận, mấy ngày nay mí mắt cứ giật hoài.
Hôm qua Viên Bính Kỳ gặp mặt Thường Tường Phượng, cũng không thành công lắm, tuy rằng không xung đột ngay tại chỗ nhưng cuối cùng vẫn ra về trong không khí không vui, điều này khiến cho Trần Vũ có cảm giác không ổn lắm.
- Anh Vũ, anh Báo kinh doanh gì vậy?
Nghe Trần Vũ nói, Tần Phong thầm kinh ngạc, người như Man Báo nếu như có thể làm ăn đứng đắn thì Tần Phong quả là đứa trẻ ngoan rồi.
- Anh Báo mở một công ty y dược, rất có danh tiếng ở Tân Thiên chúng ta, Viên gia cũng có cổ phần trong đó.
Trần Vũ liếc trái liếc phải, thấp giọng nói: - Anh nói chú biết, anh Báo là có thể ngồi ngang hàng với Viên gia đó, nhóc con có thể đi theo anh ấy xem như là phúc ba đời rồi, cố gắng làm cho tốt nhé
Trong tổ chức của Viên Bính Kỳ, Man Báo chắc chắn là một người thần bí nhất, y có việc làm ăn của chính mình trong xã hội, hơn nữa lại rất ăn nên làm ra, dường như chỉ là vì đã lớn lên cùng Viên Bính Kỳ cho nên hai người mới qua lại gần gũi hơn chút mà thôi.
- Công ty y dược?
Tần Phong trong lòng có chút nghi hoặc, trực giác nói cho cậu biết sự việc không đơn giản như vậy, nhưng hiện tại Tần Phong cũng không biết được Viên Bính Kỳ rốt cuộc đang có ý đồ gì.
"Mẹ nó, nếu thực sự không ổn thì xử lý luôn tên họ Viên là xong"
Tần Phong hiện giờ coi như đã biết, muốn nắm giữ được chứng cứ phạm tội của Viên Bính Kỳ cũng không phải một chuyện dễ dàng như vậy, điều này khiến cậu có chút buồn bực, bởi vì Tần Phong cũng không muốn lún vào quá sâu.
Tạm biệt Trần Vũ, trong tiếng cười chào hỏi "anh chàng kim thương bất đảo" của đám bảo vệ quen biết, Tần Phong rời khỏi Thành Giải trí, dù sao đến giờ cậu cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước mà thôi.
Đến giữa thập niên 90, thành thị càng lúc càng trở nên công nghiệp hóa.
Để tránh xa huyên náo của thành thị, rất nhiều kẻ có tiền đều hướng về vùng ngoại thành, nơi đó chẳng những không khí trong lành, mà giá cả cũng rẻ, có một số người thậm chí còn học theo người nước ngoài, quây đất ở đó làm thành trang viên.
Thường Tường Phượng - Thường tứ gia lập nghiệp từ việc mở sòng bạc, cho vay nặng lãi lại đặc biệt thích vùng ngoại ô, sân chọi gà sân đấu chó của ông ta đều ở ngoại ô thành phố, để tiện cho việc kinh doanh, Thường Tường Phượng mua một miếng đất rộng lớn bên cạnh sân đấu chó, xây một trường đua ngựa và sân đánh golf.
Thường Tường Phượng gần như quanh năm suốt tháng đều ở bên trong, mà trang viên này cũng trở thành nơi tụ tập các nhân vật nổi tiếng của Bắc Kinh và Thiên Tân, thường xuyên tổ chức các buổi dạ tiệc, các nhân vật nổi tiếng của Bắc Kinh và Thiên Tân không ai là không cảm thấy vinh dự khi nhận được lời mời của Thường Tường Phượng.
- Bưu Tử, cậu nói xem thằng nhãi họ Viên kia có phải uống lộn thuốc rồi không, sao lại muốn đối chọi với ta?
Ngồi trong phòng khách trang trí xa hoa, Thường Tường Phượng đang nói chuyện với một người bên cạnh, ông ta thích nơi này, nơi đây giống như vương quốc của ông ta, có thể nắm quyền sinh sát trong tay.
- Tứ gia, đoạn thời gian trước Viên Đông bị người ta xử lý, tôi nghĩ Viên Bính Kỳ hoài nghi là chúng ta làm, hơn nữa tôi nghe nói, Viên Bính Kỳ là nhà buôn ma túy lớn nhất phía Bắc
Người được gọi là A Bưu chính là một người đàn ông hơn 30 tuổi, tên đầy đủ là Phí Vạn Bưu, đừng nghe tên liền nghĩ rằng A Bưu là một người tứ chi phát triển đầu óc đơn giản, trình độ và chỉ số IQ của y vượt xa vẻ bề ngoài.
A Bưu sinh ra ở Tân Thiên, nhưng từ nhỏ đã lớn lên ở nước ngoài, tốt nghiệp Học viện quân sự West Point Hoa Kỳ, từng đi lính ba năm trong bộ đội đặc chủng của Mỹ, cũng không biết Thường Tường Phượng đã mời y về dưới trướng của mình như thế nào.
Điều người ngoài không biết chính là A Bưu kỳ thực là cháu ngoại ruột của Thường Tường Phượng, năm đó nhà bọn họ di dân đều là tiền Thường Tường Phượng bỏ ra, hiện tại xem như đã học thành tài, trở về báo đáp cậu rồi.
Từ sau khi A Bưu đến Tân Thiên, việc làm ăn của Thường Tường Phượng cũng bắt đầu phát triển nhanh chóng, chọi gà và đấu chó được y làm thành thương hiệu văn hóa, gần như tất cả các du khách nghe thấy chọi gà và đấu chó đều muốn đến nơi này mở rộng tầm mắt một lần.
Đương nhiên, điều đem lại lợi nhuận lớn nhất của chọi gà và đấu chó vẫn là ở phần cá cược, chỉ là vốn mỗi ngày đều có một ván, hiện tại chuyển thành mỗi tuần một ván.
Tuy rằng buổi diễn giảm bớt, nhưng đẳng cấp của người đến tham gia ván cược thì lại được nâng cao rất nhiều, mỗi ván tiền cược thấp nhất đều là 100 ngàn, có lúc chỉ một ván cược thắng thua đã cao đến 1 triệu nhân dân tệ.
So sánh mà nói, ván cược một tuần một lần này ngược lại kiếm lợi còn nhiều hơn trước gấp nhiều lần, hơn nữa cũng giảm bớt mạo hiểm, dưới sự thao tác của A Bưu, trong đó không ít quan viên chính phủ tham dự, bọn họ cũng không xem chuyện này là đánh bạc.
Còn về việc kinh doanh cho vay nặng lãi của Thường Tường Phượng, A Bưu cũng làm ra một hệ thống hoàn chỉnh, y đăng ký mấy nhà cầm đồ, dùng danh nghĩa cầm đồ để kinh doanh, từ góc độ pháp luật, có thể bổ khuyết lỗ hỗng trong kinh doanh lúc đầu ở mức độ cao nhất.
Cho nên về công về tư, Thường Tường Phượng đều coi cháu trai của mình là người đáng tin cậy nhất, ông ta thậm chí còn muốn đợi sau này mất đi, để lại ít tiền cho con cái, còn sản nghiệp thì giao cho A Bưu xử lý.
- Cậu à, con nghe nói gần đây ba nước Thailand, Myanmar, Lào đã tiến hành bao vây tiêu diệt Tam Giác Vàng, lần này Khôn Sa sợ là không thoát nổi.
Trong phòng chỉ còn hai cậu cháu, A Bưu cũng không gọi Tứ gia nữa, sau khi ngừng một lúc, nói: - Tam Giác Vàng gặp chuyện không may, ma túy toàn thế giới đều sẽ tăng giá, nếu Viên Bính Kỳ thực sự là nhà buôn lớn, sợ là việc làm ăn sẽ chịu ảnh hưởng sâu sắc.
Khác với người bình thường, sự từng trải và hiểu biết đối với tình hình quốc tế của A Bưu quyết định tầm nhìn của y, những lời này nói ra cư nhiên đã đoán được tám chín phần mười sự thực.
- Nhà buôn ma túy?
Thường Tường Phượng híp mắt lại, hừ lạnh một tiếng, nói: - Ta thấy Viên Bính Kỳ thèm tiền đến phát điên rồi, đã quên ông nội của gã chết như thế nào, Bưu Tử, con hẹn Kiến Quốc và Quân Tử của khu Nam cho ta, xã hội đen Tân Thiên không thể để gã làm loạn như vậy được.
Thường Tường Phượng tuy rằng cũng chẳng sạch sẽ gì, nhưng ông ta cũng có giới hạn của mình, tuyệt đối không động đến ma túy, hơn nữa trong xã hội đen cũng có quy củ bất thành văn là một khi có người dính đến việc buôn bán ma túy, nhất định sẽ phải chịu sự chung tay đả kích của tất cả mọi người.
Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất