Chương 90: Chứng cứ (2)
Công ty hữu hạn công trình sinh học y dược Hải Hà ở Tân Thiên, ở bên cạnh một thôn trang nhỏ gần giáp ranh với tỉnh Hà Bắc, bọn chúng mua được một mảnh đất rất lớn từ thôn làng đó, xây dựng nên một công xưởng hiện đại hóa.
Bởi vì đã bồi thưởng rất nhiều tiền, lại để người trẻ tuổi trong thôn vào làm việc, cho nên danh tiếng của công ty Hải Hà ở trong khu này cực kỳ tốt, những nhà cách đó từ 10 dặm trở xuống đều muốn cho con cái mình vào đó làm.
Ngoại trừ ô nhiễm do chất thải tạo thành, gây nên chút ảnh hưởng cho người dân thì không còn gì có thể chê trách, đây là một công ty chế biến khai thác y dược đầy đủ thủ tục chính quy.
Mỗi ngày đều có mười mấy chiếc xe tải phân phối các loại thuốc thường dùng như Norfloxacin, Erythromycin, Acetyl spiramycin, Berberine… đến các tiệm thuốc hoặc bệnh viện, bày ra một khung cảnh hết sức bận rộn.
- A Phong, cậu chạy đi đâu nãy giờ? Bên kia gọi cậu suốt, hàng đã bốc xong rồi, cậu mau chóng đưa đến trạm đi!
Trong phòng nghỉ của lái xe nhà xưởng, ông Tào đội trưởng đội lái xe đi đến, nói với Tần Phong đang mơ màng ngủ trên ghế dài:
- Hôm nay bận rộn, cậu chạy thêm mấy chuyến nữa nhé, tôi sẽ tính tiền tăng ca gấp ba cho cậu.
- Anh Tào, từ sáng sớm đến giờ tôi chưa được nghỉ một chút nào cả.
Tần Phong cố gắng mở mắt, vẻ mặt cầu xin:
- Anh Tào, anh để em ngủ một chút đi, Giám đốc Cổ bảo em đến xưởng cũng không phải để làm tài xế lái xe hàng mà.
- Ai, ông nội tôi ơi, hiện giờ không phải đang thiếu người sao? Cậu cố gắng chịu khổ chút đi, số hàng này Giám đốc Cổ giục phải chuyển đi gấp…
Nghe Tần Phong nhắc đến Giám đốc Cổ, cũng chính là Man Báo, ánh mắt đội trưởng Tào để lộ chút kiêng kỵ, y biết mặc dù người đại diện pháp luật của công ty là một người Anh, nhưng người nắm quyền thực tế lại chính là Tổng giám đốc Cổ Lâm, ở trong công ty có thể nói là người đứng đầu.
Tần Phong là người được Giám đốc Cổ đích thân sắp xếp vào. Ban đầu Đội trưởng Tào cũng rất cung kính với Tần Phong.
Thế nhưng được nửa tháng, Đội trưởng Tào phát hiện, Giám đốc Cổ căn bản không hỏi đến chuyện của Tần Phong, hơn nữa đội xe thực sự rất bận, sau đó Đội trưởng Tào cũng bắt đầu sai sử Tần Phong.
Hiện tại Tần Phong bỏ gánh nặng lại nhắc đến Man Báo, Đội trưởng Tào cũng không dám ép buộc cậu, chỉ có thể lựa lời khuyên bảo.
Tần Phong rất miễn cưỡng đứng dậy, nói:
- Được rồi, Đội trưởng Tào, hôm nay tôi chỉ đi một chuyến thôi đấy…
- Được rồi, có việc nữa tôi cũng sẽ không sắp xếp cậu đâu.
Đội trưởng Tào gật đầu, lúc này trời đã rất tối, nếu như không phải Giám đốc Cổ đích thân gọi điện giục hàng, y vốn định sắp xếp sáng sớm mai mới chở đi.
Sau khi ngồi vào ghế lái xe, ánh mắt vốn buồn ngủ của Tần Phong trở nên sáng ngời, thuần thục đeo dây an toàn, sau khi giao giấy xuất xưởng cho bảo vệ, chiếc xe lái vào trong bóng đêm.
“Viên gia à, ngài thế này có tính là dẫn sói vào nhà không?”
Tần Phong quay đầu lại liếc nhìn thùng hàng phía sau, trên mặt hiện lên biểu cảm hết sức kỳ quái.
Nửa tháng trước, Man Báo đích thân đưa giấy phép lái xe cho Tần Phong. Sau đó đưa cậu đến xưởng chế biến thuốc này.
Bề ngoài Man Báo không hỏi han gì Tần Phong, thực tế lại ngầm dặn dò riêng cậu, mỗi ngày đoàn xe có chuyện gì xảy ra đều phải gọi trực tiếp cho y. Đây chính là công việc của Tần Phong.
Về phần thù lao, Man Báo cũng nói, ngoại trừ tiền lương bình thường mỗi tháng còn thêm 20 ngàn tiền thưởng. Đối với Tần Phong mà nói, thu nhập thế này đã cao hơn ở Thành Giải trí lúc trước rất nhiều.
Cho nên biểu hiện của Tần Phong cũng hết sức “làm hết phận sự”. Mỗi ngày đều báo cáo lại cho Man Báo tình hình công việc của đoàn xe, thậm chí còn làm một bảng biểu, ghi lại thời gian ra vào của các xe.
Không chỉ như thế, Tần Phong còn hoàn thành rất nhiều “công việc” ngoài luồng, ví dụ như cậu lấy mẫu nước thải các giai đoạn, các thời điểm mà công xưởng thải ra, trong thời gian vận chuyển hàng, cẩn thận kiểm tra tất cả những “hàng hóa” được vận chuyển.
Việc chế và bán ma túy trông có vẻ vô cùng thần bí với bên ngoài cư nhiên lại bày ra rất rõ ràng trước mặt Tần Phong, Công ty Hải Hà… chính là một cơ sở chế biến ma túy được bọc dưới lớp vỏ xưởng y dược.
Phải nói rằng thủ đoạn của Viên Bính Kỳ hết sức đơn giản, nhưng lại cực kỳ có hiệu quả.
Viên Bính Kỳ và Man Báo thông qua xưởng chế dược này, đầu tiên là pha loãng ma túy, sau đó hàng ngày đều trộn lẫn một phần heroin đã pha loãng vào số dược liệu thành phẩm được đưa ra ngoài.
Ma túy được cho vào bao con nhộng các màu, lại thông qua công ty vận chuyển hàng hóa nặc danh ở tỉnh Hà Bắc của Viên Bính Kỳ, bán số ma túy này đến các thành thị ở phương Bắc.
Là nhà buôn nhưng Viên Bính Kỳ và Man Báo từ trước đến giờ chưa từng lộ mặt.
Tất cả các giao dịch đều tiến hành qua điện thoại và chuyển khoản, người mua không biết những hàng hóa này từ nơi nào đưa đến, thậm chí ngay cả người giao hàng cũng không biết rằng bản thân đang bán ma túy.
Đương nhiên, trong 7 năm này, người mua cũng từng phạm sai lầm, bị cảnh sát lần theo đầu mối tra ra công ty vận chuyển hàng hóa.
Có điều thân phận của người đăng ký công ty là giả, lái xe chỉ biết đưa hàng, sau khi người phụ trách đăng ký hàng hóa mất tích, vụ án cũng không cách nào tiếp tục.
Toàn bộ khâu tiêu thụ ma túy, ngoại trừ Viên Bính Kỳ và Man Báo ra, nhiều nhất chỉ có người phụ trách ở trạm hàng biết được tình hình bên trong.
Qua bao nhiêu năm như vậy, Viên Bính Kỳ và Man Báo đã dệt nên một mạng lưới tiêu thụ ma túy như một mạng nhện ở nhiều thành phố phía Bắc, điên cuồng thu lấy lợi nhuận ma túy đem lại.
Thế nhưng Viên Bính Kỳ và Man Báo đều không ngờ rằng, hành vi vô tình của bọn họ lại khiến hang ổ của mình bị lộ, một tuần trước Tần Phong đã xác định được nơi này chính là một ổ chế biến ma túy.
Có điều cho dù Tần Phong biết được nơi đó chế biến ma túy cũng không có cách gì, bởi vì Viên Bính Kỳ bề ngoài không có bất kỳ quan hệ gì với xưởng y dược này, nhiều nhất chỉ có thể giải quyết được Man Báo mà thôi.
Dưới tình hình như vậy, Tần Phong chỉ có thể tìm Hồ Bảo Quốc, về phía công an cậu vẫn tin tưởng Đồn trưởng Hồ hơn cả, người ta vẫn nói nghề nào có chuyên gia nghề đó, đường ngang ngã tắt Tần Phong rất giỏi, nhưng điều tra thế nào thì cậu lại không giỏi lắm.
Nhưng điều khiến Tần Phong đau đầu chính là chuyện này tuy rằng các lãnh đạocấp cao đều biết, bị nội bộ Bộ Công an xác định là vụ án lớn nhất năm nay, hơn nữa đã thành lập tổ chuyên án, chỉ là tổ chuyên án vẫn không nắm được nhược điểm của Viên Bính Kỳ, không cách nào thành lập án.
Điều này khiến Tần Phong có chút sốt ruột, hôm nay cậu hẹn Hồ Bảo Quốc, chính là muốn dùng biện pháp của chính mình, sau đó mượn lực lượng quốc gia sau lưng Hồ Bảo Quốc mau chóng giải quyết cho xong vụ án này.
Trời rốt cuộc cũng mưa, hạt mưa tí tách đập lên cửa sổ, khiến cho chiếc xe vốn chạy trong bóng tối tốc độ lại càng chậm hơn.
Khi chiếc xe từ con đường nhỏ lầy lội rẽ vào đường quốc lộ, Tần Phong nhấn phanh, ngay lúc chiếc xe dừng lại, cửa xe bị người từ bên ngoài kéo ra, một bóng người chui vào khoang lái.
Nhìn Hồ Bảo Quốc toàn thân ướt sũng, Tần Phong không khỏi cười nói:
- Anh Hồ, thân thủ của anh vẫn không kém so với năm đó nha, cho dù có làm giám ngục rồi cũng vẫn là anh hùng số 1…
- Mẹ kiếp, không thể không nhắc đến chuyện giám ngục sao?
Từ anh hùng chiến tranh trở thành Đồn trưởng Trại giáo dưỡng, điều này luôn khiến Hồ Bảo Quốc canh cánh trong lòng, rất ghét nghe nhắc đến chuyện này.
Tần Phong bũi môi, nói:
- Được rồi, anh Hồ, chuyện lần này xong, anh hẳn có thể được điều đi rồi chứ?
- Ít nói nhảm đi, cậu gọi tôi đến đây làm gì? Vì thằng ranh cậu mà tôi và lãnh đạo cũ đều phải lập giấy đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ đấy!
Hồ Bảo Quốc tức giận ngắt lời Tần Phong, bởi vì theo lời hứa giữa ông ta và Tần Phong, đầu mối vụ án này là do thiếu niên cải tạo ra tù cung cấp, để đảm bảo an toàn cho thiếu niên đó, Hồ Bảo Quốc sẽ ấn định cậu thành người cung cấp tin, hơn nữa một mình liên lạc với cậu.
Loại chuyện này nói ra vốn có chút hoang đường, nhưng năm đó Hồ Bảo Quốc ở trong quân đội là sư đoàn trưởng, hiện tại đã đảm nhiệm chức vụ quan trọng trong Ủy ban Quân sự, lời của ông ta liền có thể khiến Bộ Công an lập án.
Sau khi lập án điều tra một chút, quả nhiên đã phát hiện ma túy đã pha loãng ở vài trạm vận chuyển hàng hóa, lại thêm mẫu nước thải Tần Phong lấy được, vụ án lập tức thăng cấp.
Đương nhiên, việc điều tra được âm thầm tiến hành, số ma túy này vẫn để nguyên bao, đặt trở về, phía cảnh sát không hề đánh rắn động cỏ.
Theo lý thuyết, vụ án nghiêm trọng như vậy, tư liệu của Tần Phong hẳn phải bị tổ chuyên án nắm giữ, nhưng Hồ Bảo Quốc nhất quyết không nói ra Tần Phong, áp lực mà ông ta phải chịu cũng vô cùng lớn.
- Anh Hồ, chuyện lần này xong rồi nhất định anh sẽ lập công được khen thưởng, có điều nhất định đừng nói tôi ra nha.
Tần Phong nhắc lại lời hứa giữa cậu và Hồ Bảo Quốc, nói tiếp:
- Tổ chuyên án của các anh đã tiến triển đến thế nào rồi? Nhanh chóng bắt người đi, bằng không một ngày nào đó tôi sẽ bị lộ đó.
Tần Phong cảm thấy bản thân đã lún quá sâu vào chuyện này rồi, ban đầu cậu cũng không ngờ rằng Viên Bính Kỳ lại điên cuồng đến thế, dùng một công ty y dược giá thị trường đến hàng chục triệu tệ để chế biến ma túy cho mình, quả thực đúng là đã phát rồ rồi.
Hiện tại Tần Phong chỉ muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này cho xong, cậu trở về làm ông chủ nhỏ của tiệm đồ cổ kia, yên ổn nhàn nhã qua ngày, không phải ngày ngày thấp thỏm lo lắng như hiện tại nữa.
- Cậu nghĩ là chúng tôi không muốn sao?
Hồ Bảo Quốc thu người lại trên ghế ngồi, mở miệng nói:
- Cổ Lâm mặc dù là Tổng giám đốc công ty dược phẩm, nhưng cũng không phải người đại diện pháp luật, nếu như y khăng khăng chẳng biết gì hết thì chúng tôi cũng chẳng có cách nào…
Về phần Viên Bính Kỳ, gã chẳng có chút quan hệ bề ngoài gì với công ty này, hơn nữa những trạm hàng bị tra ra ma túy cũng chẳng có quan hệ gì với Viên Bính Kỳ, Tần Phong, bắt trộm phải bắt tận tay, cậu cố gắng chịu đựng thêm đi…
Những lời này Hồ Bảo Quốc nói với Tần Phong cũng không phải lần đầu tiên, nếu như dựa vào tính tình của ông ta thì đã bắt người trước rồi tính sau rồi, tra tấn nghiêm hình còn sợ tên họ Viên kia không nhận tội sao?
Chẳng qua Đồn trưởng Hồ không có quyền hạn như vậy, ông ta cũng chỉ có thể chờ đợi cùng tổ chuyên án, chờ sau Viên Bính Kỳ và Man Báo, cũng chính là Cổ Lâm lộ dấu vết mới có thể bắt người.
Tình hình tiến triển đến hiện tại, Cổ Lâm và Viên Bính Kỳ đều đang chịu sự giám sát cao độ của cảnh sát, kỳ thực tác dụng của Tần Phong đã trở nên không quá quan trọng, nhưng cậu cũng không thể rời khỏi, nếu không sợ là sẽ đánh rắn động cỏ.
- Không phải chỉ là chứng cứ thôi sao?
Tần Phong chỉ chỉ tủ đựng đồ ở trên đùi ghế phó lái, nói:
- Anh Hồ, anh xem xem bên trong là cái gì?