Chương 61: Ta Muốn Cơ Thể Thánh Nhân, Thánh Tử Bị Mất Một Cánh tay
Phía trên võ đường Thánh Nhân, thiên kiêu đang chiến đấu hỗn loạn!
Tất cả các loại đạo vận kinh khủng và cuồng bạo tràn ngập khắp nơi, bao phủ bốn phía!
"Đáng chết, nếu cứ đánh như vậy, có thể sẽ không chấm dứt được." Lôi Ngạo dùng một quyền đánh lui Thánh Nữ Bạch Liên, nhíu mày.
Ngay khi những người còn lại chuẩn bị tiếp tục, Lôi Ngạo hét lớn một tiếng.
"Dừng tay!"
"Há, đường đường là Thiếu Đế cũng sợ sao?"
Nam Cung Hoàng cười một tiếng nói.
"Hừ, nực cười, chẳng qua ta cảm thấy cứ đánh như vậy chỉ lãng phí thời gian mà thôi, nếu không thì, chúng ta đều lui một bước, ta lấy đầu của Thánh Nhân, còn lại để cho các ngươi." Lôi Ngạo nói.
Mấy người Thánh Nữ Bạch Liên đưa mắt nhìn nhau, giống như đang chần chờ.
Lôi Ngạo lạnh giọng nói: "Đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất của ta, nếu cứ đánh tiếp, các ngươi chỉ ngồi nghỉ là có được chỗ tốt!"
"Tốt, vậy thứ cứ làm theo như thế đi, vậy thì ta muốn trái tim!"
Cố Trường Ca gật đầu.
"Ta muốn xương và một số thịt máu."
"Ngoại trừ trái tim, lục phủ ngũ tạng của Minh Nguyệt Thánh Nhân sẽ là của Bạch Liên giáo chúng ta." Thánh Tử Bạch Liên thản nhiên nói.
Lông mày Nam Cung Hoàng cau lại: "Không cảm thấy quá đáng hay sao, tất cả đều bị các ngươi chia sạch, vậy Huyền Thiên tông ta lấy cái gì?"
"Hừ, có thể cho ngươi một phần máu thịt đã là do chúng ta nhân từ, chẳng lẽ ngươi còn muốn chiếm tiện nghi gì hay sao?" Thánh Tử Bạch Liên nói, dường như hắn có chút bất mãn với người của Huyền Thiên tông, giọng điệu cũng rất không tốt.
Những người còn lại thấy thế cũng không cản trở, Cố Trường Ca cũng nói thẳng: "Đây là do chúng ta quyết định, ngươi có ý kiến gì không?"
"Không tệ, hiện tại ta đột nhiên thay đổi quyết định, ngoại trừ đầu ra, một phần máu thịt của Huyền Thiên tông, ta cũng muốn!"
Lôi Ngạo đột nhiên nói ra, khiến sắc mặt Nam Cung Hoàng trở nên tái nhợt.
Mới vừa rồi bọn họ liên thủ nhằm vào Lôi Ngạo, nhưng bây giờ, thì ngược lại, tất cả mọi người liên thủ nhằm vào Huyền Thiên tông.
Nguyên nhân vì chuyện gì, làm sao Nam Cung Hoàng lại không hiểu rõ chứ?
"Một đám tiểu nhân, không dám tranh giàn với Đại sư huynh của chúng ta, thì muốn thông qua việc ức hiếp chúng ta thu hồi một chút tôn nghiêm buồn cười sao?"
"Buồn cười, các ngươi xách giày cho đại sư huynh của ta cũng không xứng!"
Mấy người kia như bị đâm thủng ý nghĩ nội tâm, sắc mặt trở nên âm trầm.
"Làm càn!" Lôi Ngạo hét lớn một tiếng, tung ra một quyền, sấm sét cuồng bạo mãnh liệt tuôn ra.
Nam Cung Hoàng cầm kiếm ngăn cản, nhưng vẫn bị đánh bay ra ngoài, có một luồng điện nhỏ đập vào cơ thể hắn, hắn đã bị một chiêu này đả thương nặng.
"Nam Cung!" Mộ Dung Hiên vội vàng xông tới, hắn tức giận muốn xuất thủ, lại bị Nam Cung Hoàng bắt lấy.
"Ngươi không phải là đối thủ, đừng lên!"
Nam Cung Hoàng trầm giọng nói.
"Đáng giận!"
Đám người Mộ Dung Hiên tức giận đến trán nổi gân xanh, nhưng cũng hiểu rõ nếu lúc này đi lên tranh chấp, sẽ không có kết quả gì tốt.
Đám thiên kiêu đạo thống còn lại nhìn bọn người Mộ Dung Hiên, ánh mắt lộ ra vẻ trêu tức.
Những ngày gần đây, bọn họ bị Sở Cuồng Nhân ép tới quá thảm rồi, gần như không thở được, hiện tại cuối cùng cũng dễ chịu một chút.
"A, thật sự nghĩ rằng đám Huyền Thiên tông các ngươi đều là Sở Cuồng Nhân sao? Buồn cười." Thánh Tử Bạch Liên nhếch miệng giễu cợt nói.
Bên cạnh, lông mày Thánh Nữ Bạch Liên cau lại: "Thánh Tử, tâm trạng của ngươi quá rõ ràng, nhưng Huyền Thiên tông thế không có thù hằn gì với ngươi?"
"Không có, chỉ là không quen nhìn mà thôi."
"Nếu ngươi không quen nhìn Sở Cuồng Nhân, có thể đi tìm hắn, ở đây sỉ nhục sư đệ của hắn, không có ý nghĩa, chỉ biểu hiện ra sự nhu nhược."
Thánh Nữ Bạch Liên từ tốn nói.
Ở Bạch Liên giáo, Thánh Nữ cao hơn Thánh Tử một bậc, Thánh Tử có mấy vị, nhưng Thánh Nữ, chỉ có thể có một người.
Cho nên nàng mở miệng răn dạy Thánh Tử Bạch Liên, Thánh Tử có đỏ mặt cũng không dám chống đối, chỉ càng thêm ghen ghét Sở Cuồng Nhân.
"Tốt, người cản đường đã giải quyết xong, đầu của Thánh Nhân là của ta." Lôi Ngạo lấy một cây đao ra, đi về phía cơ thể Thánh Nhân.
Nhóm thiên kiêu xung quanh đều nhịn không được lắc đầu thở dài.
"Đường đường là Thánh Nhân, sau khi chết lại bị phanh thây, thật đáng thương."
"Đúng vậy, mặc kệ ngươi lúc còn sống mạnh mẽ đến mức nào, thì sau khi chết cũng chỉ là một thi thể, mặc người chém giết."
"Thân thể Thánh Nhân, đối với rất nhiều tu sĩ mà nói đều là bảo bối khó gặp, kẻ có năng lực đương nhiên sẽ không bỏ qua."
Lôi Ngạo cầm đao từng bước tới gần thân thể Thánh Nhân, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười: "Thánh Nhân tiền bối, đắc tội."
Tuy nói như vậy, nhưng động tác của hắn lại không chần chờ chút nào.
Một đao chặt xuống, nhanh như sấm sét!
Nhìn thấy thân thể của Minh Nguyệt Thánh Nhân sắp bị hủy hoại, một đạo kiếm quang màu tím lại dùng tốc độ nhanh hơn nhanh chóng lao vào chiến trường!
Kiếm quang phóng ra sau mà đến trước, chém vào trên đao của Lôi Ngạo, chuôi đao bị vỡ vụn, cú va chạm kinh khủng trùng thỏi bay Lôi Ngạo ra ngoài.
"Kiếm quang này, là ngươi! !"
Lôi Ngạo nghĩ đến gì đó, lập tức nhìn về nơi phát ra kiếm quang.
Những người còn lại cũng không ngoại lệ, nhưng sắc mặt lại khác nhau.
Cố Trường Ca, Thánh Tử Bạch Liên, Lôi Ngạo là âm trầm vô cùng, Thánh Nữ Bạch Liên lại có chút hiếu kỳ, bọn người Nam Cung Hoàng thì lại cực kì vui vẻ.
"Đại sư huynh! !"
Người tới chính là Sở Cuồng Nhân!
Sở Cuồng Nhân mặc áo bào màu trắng, mái tóc đen dài đến thắt lưng, quanh người tràn ngập đạo vận, giống như Trích Tiên, vừa mới chính là hắn xuất kiếm đánh lui Lôi Ngạo.
Nhìn thấy hắn đến, trong lòng tất cả mọi người đều run lên.
Đặc biệt là Lôi Ngạo.
Hắn cảm nhận được, thực lực của đối phương mạnh mẽ hơn!
"Mạng của ngươi thật lớn, có thể sống sót bước ra từ bên trong sương mù." Lôi Ngạo dùng giọng điệu lạnh lùng nói.
Sở Cuồng Nhân thản nhiên nói: "Súc sinh như ngươi cũng chưa chết, huống chi ta, thân thể Thánh Nhân, Huyền Thiên tông ta muốn."
"Ngươi muốn độc chiếm?" Lôi Ngạo lạnh nhạt nói.
"Đúng."
"Buồn cười, Sở Cuồng Nhân, ngươi đã đến, có lẽ chúng ta có thể chia cho ngươi một chén canh, nhưng muốn độc chiếm, ngươi thật sự quá kiêu ngạo rồi, thật sự cho rằng nhiều thiên kiêu ở đây đều cho có hay sao!"
Thánh Tử Bạch Liên tiến lên một bước, khí thế trong nháy mắt bạo phát!
Sắc mặt Viên Hoằng, Cố Trường Ca cũng đều không tốt.
"A, không phải các ngươi nói ta tuyên chiến thiên hạ sao? Vậy hôm nay ta sẽ chiến cho các ngươi nhìn!" Sở Cuồng Nhân một bước cũng không nhường.
Minh Nguyệt Thánh Nhân và hắn cùng nhau chém giết Hắc Quang Thánh Nhân, nội tâm hắn cảm kích, không có khả năng ngồi nhìn người khác phá hư thi thể của đối phương.
"Tốt, tốt!"
"Vậy để cho ta nhìn xem thực lực của ngươi tới mức nào!"
Thánh Tử Bạch Liên tức giận cười lớn.
Ghen ghét trong lòng thúc giục hắn huy động linh lực trong cơ thể, đạo vận nồng đậm tuôn ra từ cơ thể, sau đó hắn cũng tung ra một chưởng.
Bạch quang nở rộ trong lòng bàn tay, Bạch Hồng Chưởng Lực bạo phát!
Sở Cuồng Nhân không nói, chỉ tiện tay chém ra một kiếm, kiếm quang màu tím gào thét, trong nháy mắt phá vỡ chưởng lực, đánh vào người Thánh Tử Bạch Liên.
Một tiếng hét thảm kèm theo một lượng máu lớn tuôn ra.
Một cánh tay bị quăng lên cao.
"Một kếm yếu ớt của ta mà ngươi cũng không tiếp nổi, vậy mà còn muốn xem thực lực của ta tới đâu? Nực cười thật đấy." Sở Cuồng Nhân thờ ơ nói ra
Thánh Tử Bạch Liên nắm chặt vết thương của cánh tay bị đứt lìa, nhìn chằm chằm Sở Cuồng Nhân, trong mắt có oán hận, nhưng càng nhiều hơn là nổi sợ tột đỉnh.
Sự chênh lệch của hắn và đối phương, sao lại lớn như thế! !
Một kiếm cũng không tiếp nổi!
Thánh Nữ Bạch Liên từ từ đi tới, nhìn Sở Cuồng Nhân: " Dường như Sở đạo hữu ra tay có chút nặng."
"Hắn xuất chưởng cũng không có nửa phần lưu tình, mà ta chỉ chém đứt một tay của hắn, ta cảm thấy ta quá nhân từ rồi, thế nào, Thánh Nữ Bạch Liên cũng muốn thử một chút sao?" Sở Cuồng Nhân lạnh lùng nhìn Thánh Nữ Bạch Liên.
Mọi người không nghi ngờ, một khi Thánh Nữ Bạch Liên xuất thủ, thứ nghênh đón nàng sẽ là kiếm quang hung tàn bá đạo nhất.