Chương 63: Chém Giết Lôi Ngạo, Các Ngươi Chọc Hắn Làm Cái Gì
"Như ngươi, cũng xứng với hai chữ Thiếu Đế sao?"
Sở Cuồng Nhân nói, giọng điệu của hắn rất bình thản, không có bất kỳ gợn sóng nào, nhưng trong lời nói lại tràn đầy sự cham chọc với Lôi Ngạo.
Trong lòng Lôi Ngạo vô cùng đau khổ, hai mắt nổi lên tơ máu, đỏ bừng, hắn là Thiếu Đế, từ bao giờ mà phải chịu nhục nhã như vậy? !
"Sở Cuồng Nhân, ta muốn giết ngươi! !" Lôi Ngạo gầm lên một tiếng giận dữ, Hắc Lôi trên người bộc phát, sau đó lao về phía Sở Cuồng Nhân.
Tốc độ của hắn vô cùng nhanh, giống như lôi quang.
Ít nhất thì những người khác ở đây thấy như thế.
Thậm chí trước đó Sở Cuồng Nhân cũng cảm thấy tốc độ của đối phương nhanh, nhưng bây giờ trong mắt hắn, cũng chẳng là gì cả!
Hắn đã tiến bộ rất nhiều.
Ngưng tụ ra căn cơ tử phủ vô thượng, cộng thêm tam đại căn cơ trước đó, Cửu Khiếu Linh Lung Kiếm Tâm, giúp hắn vượt qua rất nhiều cảnh giới cùng một lúc.
Ngay khi Lôi Ngạo vọt tới, Sở Cuồng Nhân đã khóa chặt quỹ tích của đối phương, địa khí dồi dào phun trào, hóa thành một ngọn thần sơn.
Lôi Ngạo lại lần nữa bị đánh lui!
"Sức tấn công thật là khủng bố, không thể chống lại." Trong lòng Lôi Ngạo chấn động, tâm trạng từ từ bình tĩnh trở lại, không lại vội vã tiến công.
Hắc Lôi quanh người hắn lấp lóe, bóng người không ngừng thay đổi.
"Sở Cuồng Nhân! Xem đi, ngươi bắt được ta sao?"
"Sấm sét của ta không thể không mang lại cho ta sức tấn công mạnh mẽ, hơn nữa còn có tốc độ vô song này! Pháp môn thiên hạ, chỉ nhanh không phá!"
"Không đánh lại ta, ngươi cũng không có gì phải sợ!"
Giọng nói đắc ý của Lôi Ngạo quanh quẩn trong hư không.
Bọn người Cố Trường Ca, Thánh Nữ Bạch Liên cũng có chút kinh ngạc.
"Tốc độ này, ngay cả linh niệm của ta cũng không bắt kịp!"
"Nhanh quá!"
Bóng dáng Lôi Ngạo đang thay đổi nhanh chóng nhắm vào một chỗ sơ hở, ánh mắt lộ ra ánh sáng, tốc độ đột nhiên tăng lên, lao đến sau lưng Sở Cuồng Nhân.
Một chưởng được tung ra, lôi đình cuồng bạo hội tụ.
Có thể lúc này, một thanh kiếm lại xông tới trước, hung hăng quất trên mặt của hắn, trực tiếp quất hắn bay ra ngoài, sau khi xoay tròn trên không trung mười mấy vòng, cả người nằm trên mặt đất giống như một con chó chết.
"Ngươi nhảy lên nhảy xuống, còn rất đắc ý?" Sở Cuồng Nhân nhìn Lôi Ngạo trên mặt đất, cao cao tại thượng, giống như nhìn xuống con kiến hôi.
Không ai biết lúc này nội tâm Lôi Ngạo phẫn nộ đến cỡ nào.
Ba lần.
Hắn bị Sở Cuồng Nhân đánh bay ba lần! Hơn nữa còn là ở trước mặt mọi người, uy nghiêm của Thiếu Đế, gần như không còn sót lại chút nào!
Ở trước mặt các thiên kiêu khác, hắn là Thiếu Đế, nhưng ở trước mặt Sở Cuồng Nhân, Thiếu Đế như hắn cũng chẳng phải là cái gì cả.
Lôi Ngạo nằm rạp trên mặt đất, thân thể không ngừng co quắp.
Chỉ thấy lôi đình màu đen trên cơ thể của hắn dần dần chuyển thành màu đỏ như máu, một luồng đạo vận càng bá đạo hơn tràn ra!
"Sở Cuồng Nhân! Ngươi là thiên kiêu đầu tiên ép ta sử dụng thủ đoạn này! Chỉ có giết ngươi, ta mới có thể rửa sạch mối nhục này!"
Lôi Ngạo từ từ đứng lên, lôi đình huyết sắc vờn quanh, ngay cả tóc cũng biến thành màu đỏ, khí thế kinh khủng thậm chí ép một đám thiên kiêu Cố Trường Ca lùi lại, thời khắc này Lôi Ngạo, chiến lực bị ép tới Tôn giả! !
"Dị tượng Đạo Thể, lôi đình vạn quân!"
"Huyết Lôi Phá Thiên!"
Bầu trời có mây đen dày đặc, sấm sét ầm ầm.
Lôi Ngạo huy động huyết sắc lôi đình, dưới sự gia tăng dị tượng Đạo Thể lao về phía Sở Cuồng Nhân, sức mạnh của hắn khiến hư không trở nên vặn vẹo.
"Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật!"
Sở Cuồng Nhân vung kiếm lên, kiếm quang màu tím sáng chói lập loè.
Kiếm quang che khuất bầu trời, gần như nhấn chìm cả bầu trời và mặt đất.
Cũng nuốt chửng huyết sắc lôi đình kia.
Một kiếm kinh khủng, khiến Lôi Ngạo phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, đồng thời thân thể của hắn đã trở lại hình dáng ban đầu là đại bàng!
Kiếm khí tàn phá bừa bãi, từng vết máu xuất hiện ở trên người Lôi Ngạo.
Một lượng lớn máu tươi phun ra tung toé, như một trận mưa máu.
"Chạy!" Rốt cuộc Lôi Ngạo cũng không sinh ra tâm tư phản kháng, hai cánh bộc phát ra lượng lớn sấm sét, sử dụng bảo vật nào đó, cứ thế mà làm vỡ nát kiếm quang, sau đó điên cuồng lao về phía xa.
Vốn dĩ tốc độ cực nhanh, cộng thêm việc sử dụng bảo vật, lúc này tốc độ của Lôi Ngạo quá nhanh, ngay cả Tôn giả cũng không nhất định đuổi được.
"Muốn đi? Cũng phải hỏi ta có đồng ý hay không!"
"Cửu Thiên Kiếm Ngục!"
Một tiếng quát nhẹ, giữa trời đất mười hai cây cột dài ngưng tụ từ kiếm khí, phía trên có phù văn vờn quanh, phong ấn trời đất!
Dưới dị tượng đạo thể này, thân thể Lôi Ngạo đột nhiên bị một sức mạnh cường trói buộc, giống như bị vô số gông xiềng trói chặt!
Không chỉ có như thế, dường như kết cấu không gian cũng xảy ra thay đổi.
"Làm sao có thể, tại sao dị tượng của hắn có thể mạnh mẽ như vậy! !
"Không đúng, có sức mạnh không gian trong dị tượng này!"
Lôi Ngạo hoảng sợ nói.
Đặc điểm rõ ràng nhất của cảnh giới Động Hư là có sự tiếp xúc ban đầu với sức mạnh không gian, nhưng sử dụng sức mạnh không gian cần trải qua thời gian dài luyện tập.
Nhưng mà Sở Cuồng Nhân chỉ vừa mới thăng lên cấp Động Hư, tại sao lại có thể sử dụng sức mạnh không gian, hơn nữa còn dung luyện nó vào dị tượng Đạo Thể của bản thân!
"Đây chính là sự chênh lệch của ta và ngươi!"
Sở Cuồng Nhân từ tốn nói.
Dưới sự trợ giúp của Tinh Hoa Huyền Minh hắn đã bước vào Động Hư, đồng tiến vào trạng thái lĩnh ngộ, cộng thêm trước đó đã từng tiến vào trạng thái lĩnh ngộ, còn hấp thu Hồng Mông Tử Khí, sự lĩnh ngộ củ hắn cũng tăng thêm một bậc.
Điều này cũng bao gồm chìa khóa để tu hành trong các cảnh giới khác nhau.
Sức mạnh không gian, khi hắn bước vào Động Hư cảnh thì đã có thể điều khiển nó như cánh tay!
Dung luyện vào bên trong dị tượng càng chỉ như một bữa ăn sáng.
"Sở Cuồng Nhân, ngươi muốn làm gì, nếu ngươi dám giết ta, tộc Lôi Chuẩn và ngươi nhất định sẽ không chết không thôi!" Lôi Ngạo uy hiếp nói.
"Vậy thì để cho bọn họ tới đi."
Sở Cuồng Nhân vung Thánh Kiếm, Trảm Thiên Bạt Kiếm Thuật lại hiện ra.
Lần này không có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào cả.
Lôi Ngạo, trực tiếp bị kiếm khí bóp chết, biến thành một làn sương máu rồi nổ tung!
Thiếu Đế đương thời, đã chết!
Bọn người Thánh Nữ Bạch Liên, Thánh Tử, Viên Hoằng nhìn thấy cảnh này, tâm can run lên, lại nhìn bóng người mặc y phục màu trắng kia, tâm thần sợ hãi.
Tám vị Thiếu Đế trong thiên hạ, đều là thiên kiêu đứng đầu, không biết có bao nhiêu người muốn lay động vị trí của bọn họ, nhưng đều không được.
Bây giờ, một vị Thiếu Đế chết ngay trước mặt bọn họ.
"Sở Cuồng Nhân, Sở Cuồng Nhân..."
Không ít người đều thất thần, nỉ non cái tên này.
Bọn họ biết, từ nay về sau, trong thế hệ trẻ, cái tên này sẽ trở thành đỉnh cao mà vô số thiên kiêu dù mong muốn cũng không thể với tới!
Sở Cuồng Nhân từ từ đi đến võ đường, thu thi thể của Minh Nguyệt Thánh Nhân vào bên trong Càn Khôn giới, giờ khắc này không người nào dám phản đối.
Bởi vì không có người nào có tư cách phản đối.
"Đi thôi." Sở Cuồng Nhân nói.
Người của Huyền Thiên tông rời đi.
Thật trùng hợp, bọn người Sở Cuồng Nhân vừa rời đi đằng trước, Phương Thiên, Lâm Bá Thiên và đám thiên kiêu mắc kẹt bên trong sương mù cũng đến võ đường.
"A, Thánh Tử, còn có các ngươi bị sao vậy?"
Phương Thiên chú ý tới cánh tay bị đứt của Thánh Tử Bạch Liên, và hai kẻ bị trọng thương là Cố Trường Ca, Viên Hoằng, không khỏi cực kỳ kinh ngạc.
"Còn không phải là do tên đáng chết Sở Cuồng Nhân sao."
Thánh Tử Bạch Liên hung ác vừa nói nói.
Nghe đến đó, Phương Thiên, Lâm Bá Thiên liếc nhau, lộ ra biểu tình quả nhiên là vậy, ngoại trừ Sở Cuồng Nhân ra, còn có ai có thể đủ sức đả thương mấy vị thiên kiêu đứng đầu này chứ?
"Ta nói nayf, các ngươi không có việc gì thì đi trêu chọc hắn làm cái gì, tên kia là kẻ có thể chém chết Thánh Nhân đó!" Phương Thiên nói.
"Cái gì!"
Vốn dĩ mọi người đã định rời đi, trong nháy mắt sắc mặt thay đổi, vội vàng xông tới, trong mắt lộ ra sự sỡ hãi tột độ.
"Vừa mới trên trời đổ mưa hồng, hàng vạn sinh linh rên rỉ, thật sưn là dị tượng do có Thánh Nhân chết đi, thế nhưng Thánh Nhân đó là do Sở Cuồng Nhân chém chết? ?"
"Nhanh, nhanh nói rõ ràng!"
Hai người Phương Thiên, Lâm Bá Thiên lập tức nói những chuyện mình chứng kiến bên trong làn sương mù, tất cả mọi người nghe xong đều sinh ra một loại cảm giác hoang đường.
Giết Thánh Nhân?
Bọn họ xem Thánh Nhân như thần, cao cao tại thượng.
Nhưng mà Sở Cuồng Nhân, lại chém chết một vịThánh Nhân!
Nghĩ đến đây, có người ngửa mặt lên trời hét lớn, biểu đạt sự tức giận trong lòng: "Kiếp này có Sở Cuồng Nhân, chúng ta vô duyên với đế vị rồi!"