Chương 399: Bạch Nguyệt bị thương
Khu chung cư quốc tế Vân Cảnh.
Trần Tư Vũ trước mặt bùng nổ tình cảm, An Lương ôm cô nói: “Anh cũng không nỡ em.”
“Khi nào em nhớ anh thì gửi tin nhắn, gọi điện thoại cho anh, anh lập tức bay từ Thiên Phủ qua đây. Thiên Phủ rất gần Đế Đô, hai tiếng đồng hồ là tới rồi.” An Lương giải thích.
Đối với hàng không tự do, đặc biệt với An Lương ngồi khoang hạng nhất tự do mà nói, đại đa số địa phương đều rất gần, bởi vì chỉ cần hai tiếng đồng hồ mà thôi.
Có lẽ bởi vì An Lương phải rời khỏi nên Trần Tư Vũ đặc biệt chủ động.
Đáng thương cho bạn học Tiểu An cả đêm bị giày vò bốn lần.
May mắn trước đó đã ăn rất nhiều hải sản giàu protein và lượng mỡ thấp, được hai thiên phú chống đỡ, buổi sáng ngày hôm sau Lương ca lại khôi phục sinh khí dồi dào.
Vào lúc hai giờ chiều, Trần Tư Vũ đưa An Lương đến sân bay quốc tế Đế Đô, cả hai lưu luyến chia tay một hồi, sau đó An Lương mới đi lên chuyến bay trở về Thiên Phủ.
Khoảng gần năm giờ chiều, An Lương về tới căn phòng nhỏ 307 ở Thiên Phủ đã xa cách lâu ngày.
“A, Lương ca, cậu đã trở lại rồi!” Lữ Văn Sơn chào hỏi.
An Lương vừa nhìn thấy trạng thái tinh thần của Lữ Văn Sơn là biết cái tên này thẹn với nền giáo dục quốc gia, thẹn với kỳ vọng của nhân dân.
“Lương ca, tôi nói cho cậu biết một tin tức tốt.” Lữ Văn Sơn lập tức nói nhanh: “Chuyện của tôi và Phương Mai đã định rồi!”
Quả nhiên!
Quả nhiên Lương ca không nhìn lầm!
Tên này quả là thẹn với nền giáo dục quốc gia mà!
“Văn Sơn à, nói thật, tôi thật thất vọng về cậu!” An Lương vỗ vai của Lữ Văn Sơn.
“Hả?” Lữ Văn Sơn sửng sốt.
“Chín năm giáo dục bắt buộc, ba năm trung học học tập gian khổ, cậu nói thử xem, mười hai năm học tập này của cậu rốt cuộc học ra được cái gì mới có thể xuống tay với đàn em lớp mười một vậy?” An Lương tỏ vẻ vô cùng đau đớn.
Mã Long ở một bên phản bác: “Lương ca, cậu hiểu lầm Văn Sơn rồi, thật ra Văn Sơn là người tốt, sau khi hai nhà bọn họ chốt xong, người nhà Văn Sơn còn quyết định giúp Phương Mai đến trường một lần nữa đấy.”
Khoan đã!
Mã Long cái tên mày rậm mắt to này cũng phản bội cách mạng rồi!
Trầm Thế Trung đang chơi game cũng bỗng nhiên mở miệng nói: “Lương ca, cậu không biết sắc mặt ghê tởm của anh Quán quân khi nghe nói người nhà Văn Sơn giúp đàn em lớp mười một một lần nữa đi học rồi, tên đó hiện giờ chính là fan não tàn của Văn Sơn đấy!”
Mã Long đáp bằng lời lẽ chính nghĩa: “Thân sĩ, cậu đừng vội nói bừa, quan hệ giữa tôi và anh Văn Sơn vẫn luôn vô cùng tốt đấy!”
Lữ Văn Sơn cũng tán thành nói: “Đúng đó, thân sĩ, cậu chớ bôi đen anh quán quân.”
An Lương nhìn Mã Long, rồi nhìn sang Lữ Văn Sơn, lắc đầu thở dài: “Phòng chúng ta rơi vào tay giặc rồi, hai con người tốt lành bỗng nhiên biến thành súc vật.”
Trầm Thế Trung tán thành: “Dù sao tôi cũng ói ra rồi!”
“Lương ca, cậu tính thiếu thân sĩ rồi!” Mã Long tố cáo: “Lần lễ Quốc Khánh này, tên này đã làm một việc loạn đấy.”
“Ồ?” An Lương cảm thấy hứng thú nói: “Tình huống gì đây?”
“Tên cặn bã này đồng thời cùng hẹn hò với ba người, Đinh Thải Vân của lớp chúng ta, Miêu Tuệ Oánh, còn có Tống Yên của lớp bên cạnh.” Mã Long trực tiếp vạch trần tư liệu đen.
“Oa! Không phải chứ? Thân sĩ, cậu thật đúng là thân sĩ?” An Lương nhìn về phía Trầm Thế Trung.
Trầm Thế Trung đẩy đẩy gọng kính nói: “Tôi và các cô ấy đều chỉ là bạn bè, mọi người cũng chỉ hẹn tới thư viện, ăn một bữa cơm mà thôi, đến tay còn không nắm, tôi cảm thấy không có vấn đề gì cả!”
An Lương giơ ngón tay cái lên: “Lợi hại! Vậy mà dè dặt được như vậy! Đây chính là cao thủ! Anh quán quân, Văn Sơn, các cậu học tập chút đi, thân sĩ là cao thủ đích thực, cậu ta dạo qua giữa ba bạn học nhưng vẫn kiếm đủ thanh danh, các cậu đã học được chưa?”
Lữ Văn Sơn lắc đầu: “Không học được! Tôi chuyên tâm đối xử với đàn em lớp mười một của tôi thôi.”
Mã Long tán thành: “Tôi cũng không học được! Anh Văn Sơn, cậu bảo chị dâu giới thiệu mấy bạn học cho tôi đi, tôi khá thích bạn cùng bàn của em ấy, chính là Trần Giai Giai kia!”
Rõ ràng sau khi thay đổi thành phố rồi, vậy mà xung quanh cậu vẫn chỉ có một người đàn ông tốt là cậu thôi sao?
Thật trống vắng mà!
“Đúng rồi, các cậu ăn cơm chưa?” An Lương thuận miệng hỏi.
Trầm Thế Trung đáp: “Chưa đâu! Đánh thêm một ván nữa, đợi lát nữa cùng đi căng tin số hai?”
“Được!” An Lương đáp.
Lữ Văn Sơn và Mã Long tán thành, tỏ vẻ hương vị của căng tin số hai không tồi.
“Đúng rồi, Lương ca, biện pháp mà cậu dạy tôi, tôi cải tiến một chút, thể nghiệm trò chơi càng tốt hơn.” Trầm Thế Trung mở miệng.
“Cải tiến như thế nào?” An Lương hỏi lại.
“Tôi tìm một nữ đồng hành có kỹ thuật không tồi, giọng nói của cô ấy rất dễ nghe, hơn nữa kỹ thuật cũng không tồi, thể nghiệm như vậy lại tăng lên một chút khoái hoạt!” Trầm Thế Trung giải thích.
An Lương vô lực than, cái tên này không thầy tự học thành tài rồi?
Gần sáu giờ, bốn anh em phòng 307 đi tới căng tin số hai, An Lương phát hiện Bạch Nguyệt ở một góc, cậu phát hiện Bạch Nguyệt dùng tay trái ăn cơm, nhưng cậu nhớ rất rõ ràng Bạch Nguyệt không phải thuận tay trái.
“Thân sĩ, cậu xem rồi sắp xếp, tôi qua chỗ bạn học Bạch Nguyệt.” An Lương đưa thẻ cơm cho Trầm Thế Trung.
“Khà, cảm ơn ông chủ!” Trầm Thế Trung đáp: “Anh quán quân, Văn Sơn, hôm nay sắp xếp!”
“Sắp xếp, sắp xếp, thẻ cơm của Lương ca phải sắp xếp!” Lữ Văn Sơn giải thích.
Mã Long có chút ngượng ngùng: “Vẫn nên đừng lãng phí đi?”
“Đương nhiên không thể lãng phí!” Trầm Thế Trung đáp khẳng định.
Sau khi An Lương giao lại thẻ cơm thì đi thẳng về phía Bạch Nguyệt, khi đến gần rồi cậu mới phát hiện vấn đề, tay phải của Bạch Nguyệt được băng bó bắt lên cổ.
Cho nên bạn học Bạch Nguyệt bị thương rồi?