Chương 401: Cậu nợ trước đi, có tính lãi đấy
Chap 401: Cậu nợ trước đi, có tính lãi đấy
Trong căng tin số hai, An Lương xem xong nhiệm vụ đặc biệt mà Hệ thống Nhân Sinh Người Thắng đưa ra, cậu tiếp tục gắp thức ăn cho Bạch Nguyệt, cậu biết lượng cơm mà Bạch Nguyệt ăn.
Khi gắp đến lúc vừa đủ ăn, An Lương nhắc nhở: “Cậu bắt buộc phải ăn hết, quy tắc của chúng tôi là không cho phép lãng phí đồ ăn.”
Bạch Nguyệt vẫn duy trì trạng thái người câm.
An Lương cũng không để ý đến cô, cậu biết Bạch Nguyệt nghe thấy là được rồi.
“Ba người các cậu ăn đi, chúng ta cũng không được lãng phí.”
Lữ Văn Sơn trêu chọc: “Không phải chứ, Lương ca, cậu còn chưa ăn mà, sao lại nhắc bọn tôi rồi?”
“Tôi có viện trợ từ bên ngoài.” An Lương chỉ vào Bạch Nguyệt.
Trầm Thế Trung cười đểu: “Bớt nói lại đi, cùng ăn thôi.”
“Được thôi, tôi cũng có chút nhớ nhà ăn của trường rồi.”
An Lương cũng không cãi lại nữa mà bắt đầu ăn.
An Lương không có tật xấu kén ăn, hôm qua ở Đế Đô ăn sushi, bình quân mỗi người có thể ăn đến gần bốn nghìn tệ, hôm nay cũng có thể ăn ở căng tin số hai của trường, bình quân mỗi người khoảng hơn hai mươi tệ?
Bởi vì Bạch Nguyệt ăn cơm bằng tay trái, tốc độ ăn vừa chậm, động tác lại vừa lúng túng, bốn người An Lương bọn họ ăn xong hết rồi, cô mới ăn được một nửa.
“Các anh em đi trước đi, chốc nữa tôi và bạn Bạch Nguyệt còn có chút việc.” An Lương nói to.
Trầm Thế Trung gật đầu: “Được, tôi về chơi game trước, hôm nay sẽ lên rank Kim Cương II!”
“Được, chúng tôi về trước nhé Lương ca.” Lữ Văn Sơn nói.
Mã Long nhìn Bạch Nguyệt một cái rồi gật đầu.
Sau khi ba người rời đi, An Lương gửi tin nhắn wechat cho Hách Nhân, ông chủ quán lẩu, rồi nhắn tin với hai người nữa trên wechat.
“Leng keng.”
Chiếc thìa sắt rơi xuống chiếc đĩa.
An Lương ngẩng đầu nhìn Bạch Nguyệt, cậu nhắc nhở: “Cậu không cần vội, thời gian còn rất nhiều, từ từ mà ăn, chút nữa đưa cậu đến một nơi.”
Mặc dù An Lương nhắc Bạch Nguyệt ăn từ từ, nhưng Bạch Nguyệt vẫn tăng tốc độ. Đáng tiếc là cô không phải người thuận tay trái nên động tác cô ăn cơm bằng tay trái hơi vụng về. Gần bảy giờ, Bạch Nguyệt mới ăn hết tất cả thức ăn, cô không nhịn được mà ợ một hơi.
Ợ xong, khuôn mặt tái nhợt có phần ốm yếu của cô ấy đỏ bừng vì xấu hổ.
An Lương lấy giấy ăn đưa cho Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt không từ chối, khi cô cầm lấy giấy ăn thì phát hiện An Lương dùng loại giấy ăn đặc biệt.
Cậu dùng khăn giấy có bề mặt rất mịn, khi tiếp xúc với da mặt cảm giác rất thoải mái.
Trong lòng Bạch Nguyệt có chút ảm đạm, khoảng cách của cô và An Lương quá xa, cô đoán trong mắt của An Lương, cô cũng chẳng khác gì những đứa trẻ đáng thương ở Viện phúc lợi trẻ em Tây Phố.
Vậy nên An Lương là đang làm từ thiện?
“Chúng ta đi thôi, tôi đưa cậu đến nơi này trước.” An Lương nói.
Bạch Nguyệt lặng lẽ đi theo phía sau An Lương.
Hai người đến bãi đậu xe ngoài trời của trường học, hai chiếc xe của An Lương đều ở trung tâm Quốc Kim, vừa nãy cậu mới thuê chiếc Audi A4L trên điện thoại, vẫn là anh chàng lần trước đến đưa xe.
“Chào anh!” sau khi anh chàng nhìn thấy An Lương, nhanh chóng chạy đến đưa chìa khóa xe cho An Lương.
An Lương cười rồi gật đầu: “Cảm ơn nhé!”
Anh chàng tò mò hỏi: “Anh trai, anh không lái Ferrari à?”
“Để ở bên Quốc Kim rồi, lười đi lấy, với lại cũng đi loanh quanh gần đây.” An Lương trả lời.
“Dạ, anh không dùng nữa thì cứ gọi điện cho em là được.” Anh chàng nói một cách niềm nở.
“Ừ.” An Lương vừa trả lời, vừa vòng qua ghế phụ mở cửa cho Bạch Nguyệt.
“Lên xe đi.” An Lương gọi lớn.
Bạch Nguyệt ngồi lên xe.
An Lương đóng cửa xe ghế phụ lại, sau khi ngồi vào ghế lái, cậu nói: “Đưa dây an toàn cho tôi, tôi giúp cậu thắt vào.”
Bạch Nguyệt cũng làm theo.
Khi thắt dây an toàn xong, An Lương bắt đầu xuất phát, cậu đưa cô đến Bệnh viện nhân dân Đệ Thất, cậu cũng vừa đặt lịch hẹn trên điện thoại.
Đến khi đến bệnh viện, Bạch Nguyệt có chút lo lắng.
Cái cô bé câm này cuối cùng cũng chịu nói rồi!
“Không đi bệnh viện, đắt lắm đấy.” Bạch Nguyệt mở miệng.
“Tôi trả tiền.” An Lương trả lời: “Cậu đừng vội từ chối, tôi ghi nợ cho cậu, đợi sau khi cậu tốt nghiệp tìm được công việc, sau khi có đủ tiền rồi thì trả lại tôi.”
An Lương bổ sung thêm: “Ngoài ra, tiền lãi được tính theo lãi suất vay của ngân hàng, nếu cậu học tài chính chắc sẽ biết lãi suất vay của ngân hàng là bao nhiêu?
Bạch Nguyệt lại tiếp tục im lặng.
Trong bệnh viện, sau hàng loạt các đợt kiểm tra, bác sĩ nói với An Lương: “May là đưa đến bệnh viện kịp thời, xương sụn nằm sai vị trí rồi, nếu như chậm chút nữa thì hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn đấy.”
“Bây giờ không sao rồi chứ?” An Lương hỏi.
“Chỉ là vấn đề đề nhỏ, nghỉ ngơi bồi bổ mười ngày nửa tháng là có thể hồi phục rồi.” Bác sĩ giải thích: “Được rồi, cháu xuống tầng thanh toán viện phí nhé, chúng tôi làm việc trước đây.”
An Lương đi thanh toán viện phí trước, tổng cộng hết chín trăm tệ, số tiền này đối với An Lương mà nói thì khá rẻ, nhưng đối với Bạch Nguyệt, người mà một bữa cơm chỉ tiêu một tệ mà nói, số tiền ấy hơi đắt.
Hoặc có thể nói là vô cùng đắt.
Phải mất gần nửa tiếng đồng hồ bác sĩ mới xử lý xong tình hình xương sụn nằm sai vị trí, tay phải của Bạch Nguyệt được quấn bởi vải gạc, đồng thời được cố định bằng sợi dây treo ở cổ.
Hai người vừa mới rời khỏi bệnh viện, Bạch Nguyệt đã hỏi: “Hết bao nhiêu tiền vậy?”
“Chín trăm tệ.” An Lương không giấu giếm, cậu đưa hóa đơn cho Bạch Nguyệt xem, vì cậu biết không thể nào lừa được Bạch Nguyệt có bề ngoài yếu đuối nhưng bên trong lại rất mạnh mẽ này.
“Tôi sẽ trả, cậu chờ tôi.” Bạch Nguyệt nhẹ giọng mà nói.
An Lương gật đầu: “Ừ, tôi biết mà, tôi còn có một việc cần cậu giúp đỡ.”
“Được.” Bạch Nguyệt trực tiếp đồng ý.
“Không hỏi chuyện gì à?” An Lương hỏi ngược lại.