Chương 709: Quà lưu niệm!
Trong căn hộ số 8806 ở chung cư quốc tế Vân Cảnh, Thích Nhược Khanh đang đánh đàn piano Steinway & Sons trị giá một 198 vạn, bà ta cũng không chơi bản nhạc nào đầy đủ, mà chỉ là một đoạn rất nhỏ trong bài hát: "Chỉ là hồi ức đã qua".
Đàn xong một đoạn, Thích Nhược Khanh thở dài, nói: “Đúng là Steinway & Sons.”
“Nếu mẹ thích thì mẹ cứ đàn thường xuyên đi, bình thường con ở bên này cũng không có ai.” Trần Tư Vũ đáp lại.
Thích Nhược Khanh không trả lời.
Trần Tư Vũ dẫn mọi người đi thăm quan, khi đi vào phòng ngủ, sắc mặt Trần Tư Vũ đột nhiên đỏ bừng vì trong phòng ngủ có đồ dùng của An Lương, ví dụ như chiếc ba lô đang để tự do ở trên giường.
Khóe mắt Miêu Đồng Hân nhìn thấy ba lô Louis Vuitton dành cho nam giới, cô ta lại bắt đầu biểu diễn kỹ nghệ pha trà.
“11 sao?” Miêu Đồng Hân biết rõ còn hỏi: “Em họ Tư Vũ, bạn em cũng ở đây à?”
Trần Tư Vũ lập tức thoải mái thừa nhận: “Mấy ngày trước anh ấy có ở đây.”
“Oa! Hai người ở chung sao?” Miêu Đồng Hân rất tự nhiên biểu diễn nghệ thuật thưởng trà.
Trần Tư Vũ bình tĩnh trả lời: “Anh ấy là bạn trai em, chúng em ở cùng nhau thì có gì kỳ quái sao? Đúng rồi, chị họ, chị có bạn trai chưa?”
“…” Miêu Đồng Hân cứng họng luôn.
Nếu An Lương đang ở đây, chắc anh sẽ tặng cho nhan sắc của Miêu Đồng Hân một đánh giá 60 điểm.
Chỉ là bắt đầu từ bây giờ, Miêu Đồng Hân cảm thấy ảo tưởng của cô ta phải thay đổi một chút, tốt nhất là biến thành phong cách của Trần Tư Vũ, được bạn trai tặng bất động sản ngàn vạn, xe hơi ba trăm vạn và trang sức trăm vạn.
“A, mẹ, mẹ chờ con chút.” Trần Tư Vũ đi về phía tủ quần áo, sau đó lấy ra giấy chứng nhận quyền sở hữu bất động sản từ ngăn tủ nhỏ bên trong tủ quần áo, đưa cho Thích Nhược Khanh xem.
“Mẹ, mẹ xem này. Trên giấy chứng nhận quyền sở hữu bất động sản có ghi tên con đấy.” Trần Tư Vũ nói thêm: “Lúc trước anh ấy học tập tương đối bận rộn nên tự con đi trung tâm quản lý tài sản và nhà ở để làm.”
Trần Tư Vũ cố ý nói chính cô đi trung tâm quản lý tài sản và nhà ở để làm, như vậy có thể chứng minh giấy chứng nhận quyền sở hữu bất động sản này tuyệt đối là thật, không phải giấy chứng nhận giả.
Dù sao ở thời đại này quả thật vẫn có người dùng giấy chứng nhận bất động sản giả để lừa gạt mà, không phải sao?
Thích Nhược Khanh nhanh chóng kiểm tra, quả nhiên trên giấy chứng nhận quyền sở hữu bất động sản có tên Trần Tư Vũ, bà ta thở dài, nói: “Anh ta tên là gì?”
“Anh ấy tên An Lương, An trong Bình An và Lương trong Thiện Lương.” Trần Tư Vũ trình bày rõ ràng.
“Gia đình anh ta làm gì mà có thể thẳng thắn đưa cho con một bất động sản trị giá ngàn vạn như vậy?” Thích Nhược Khanh truy hỏi.
Tần Gia Nhạc ở một bên nói to: “Trong nhà anh rể có mỏ vàng.”
Vẻ mặt Thích Nhược Khanh khó hiểu.
Mà dì cả Thích Nhược Hàm và dì hai Thích Nhược Nhàn cũng đầy thắc mắc.
Trong nhà thực sự có mỏ à?
Là mỏ vàng sao?
Trần Tư Vũ nói chắc nịch: “Quả thật nhà bọn họ có một mỏ vàng, chẳng qua là anh ấy nói mỗi năm lãi không nhiều, đại khái khoảng một ức một năm thôi.”
“…” Mọi người không nói lên lời.
Nghe nói lãi một năm không nhiều lắm? Một năm chỉ có một ức thôi à?
Lão Vương đang kể chuyện sao?
Miêu Đồng Hân đã hoàn toàn tự kỷ rồi, màn trình diễn kỹ nghệ pha trà của cô ta đã bị Trần Tư Vũ dễ dàng nghiền nát.
Căn hộ số 8806 ở chung cư quốc tế Vân Cảnh chỉ rộng hơn tám mươi mét vuông, đi thăm quan một vòng thì dì cả Thích Nhược Hàm của Trần Tư Vũ tỏ ý muốn di về thu dọn bát đũa và còn chuẩn bị cơm tối.
Bởi vì tối nay, trụ cột chính trong ba nhà bọn họ cũng tham gia vào bữa tiệc này.
Trần Tư Vũ dẫn đoàn người vào thang máy lần nữa, đưa tới sảnh chung cư, vừa tới cửa đại sảnh thì quản lý Thư Khiết lập tức bước lên tiếp đón.
“Xin chào cô Trần, chúng tôi đặc biệt chuẩn bị món quà lưu niệm mừng năm mới cho cô.” Thư Khiết nói với thái độ rất lịch sự.
Cô ta vừa nói xong thì Trần Tư Vũ đã hiểu, chắc chắn An Lương đã dặn chuẩn bị quà lưu niệm, cô liền nói: “Cám ơn.”
Thư Khiết vừa làm tư thế mời cô vừa nói: “Xin mời, ở bên này.”
Đoàn người Trần Tư Vũ đi tới phòng chờ của đại sảnh chung cư, Thư Khiết và một nhân viên nữ mỗi người đưa tới hai phần quà lưu niệm.
Miêu Đồng Hân nhìn túi quà lưu niệm, sắc mặt cô ta lập tức trở nên rối rắm.
Vốn dĩ cô ta còn muốn làm kiêu, ra vẻ không muốn đấy!
“Cô Trần, thật xin lỗi, chúng tôi chỉ kịp chuẩn bị quà lưu niệm cho bốn vị khách nữ.” Thư Khiết nói xong thì bày tỏ áy náy.
Trong lòng Trần Tư Vũ cười thầm, An Lương lại là một bình dấm chua rồi!
Thế mà không chuẩn bị quà cho em trai họ của cô.
Chẳng qua, quan hệ giữa Trần Tư Vũ và Tần Gia Nhạc cũng rất bình thường, mỗi năm ngoại trừ năm mới có liên lạc qua còn các thời điểm khác cũng chỉ thấy trên mạng.
“Không sao.” Trần Tư Vũ đáp lại.
Vẻ mặt Tần Gia Nhạc ở bên cạnh đang rất tủi thân, có phải anh ta không có quan hệ đâu?
Dựa vào cái gì mà anh ta không có quà lưu niệm chứ?
Anh ta cũng biết phân biệt tốt xấu đấy!
Túi đựng bên ngoài quà lưu niệm là túi Neverfull kinh điển của Louis Vuitton, chỉ riêng cái túi đựng quà lưu niệm cũng có giá không dưới một vạn đấy!
Anh ta không nhìn thấy món đồ bên trong nhưng đã dùng túi Neverfull kinh điển của Louis Vuitton làm túi đựng món đồ đó, vậy thì món đồ đó rất đắt nhỉ?
Cho nên, vì sao anh ta không có quà hả?
Khó chịu!
Muốn khóc!