Bắt Đầu Làm Thần Hào Từ Sau Khi Thi Đại Học

Chương 72. Nắm Tay Lý Tịch Nhan!

Chương 72. Nắm Tay Lý Tịch Nhan!
Tại lầu trệt nhà Lý Tịch Nhan, An Lương đang cưỡng ép tặng quà.
Còn việc Lý Tịch Nhan không thích?
Xác suất này tương đối nhỏ!
Khi tặng quà cho con gái, tuyệt đối không nên hỏi có thích hay không, cũng đừng hỏi có muốn gì hay không, đa số con gái đều sẽ nói không, hơn nữa hỏi chính là biểu hiện của việc không có thành ý, thế nên phải ít hỏi một chút.
“Thôi, không đi đâu!” Lý Tịch Nhan từ chối An Lương.
An Lương thuận miệng hỏi: “Trưa nay nhà cậu có nấu cơm không?”
Lý Tịch Nhan lắc đầu.
“Đi đi đi, chúng ta tìm một chỗ ăn cơm.” An Lương nói xong, mới dò hỏi: “Cậu có muốn đi thay quần áo trước không?”
Đầu ngón chân trắng nõn của Lý Tịch Nhan có chút bất an, cô gật đầu nói: “Mình đi thay quần áo trước.”
“Chờ đã.” An Lương vừa gọi vừa xách đống đồ Gucci từ trong cốp xe ra: “Để mình đi lên với cậu?”
Lý Tịch Nhan gật đầu không chút do dự.
An Lương khóa xe xong lên lầu cùng Lý Tịch Nhan, đây chính là lần đầu cậu vào nhà Lý Tịch Nhan!
Nhà Lý Tịch Nhan ở tầng mười chín, sau khi vào cửa, An Lương phát hiện phong cách trang trí nhà cô khá đơn giản phóng khoáng, cậu đưa túi đồ cho Lý Tịch Nhan nói: “Sẵn cậu thử xem có hợp hay không?”
“Ừ!” Lý Tịch Nhan nhận lấy túi đồ: “Mình đi thay quần áo, cậu đợi mình một lát.”
“Ừm.” An Lương ngồi vào ghế sô pha trong phòng khách, kiểm tra wechat.
Lương Tuyết ở Thượng Hải gửi rất nhiều tin nhắn cho cậu, cậu mở ra nhìn một chút, toàn bộ đều là hình ảnh liên quan đến phim 《 Ước Định Của Chúng Ta 》 , Lương Tuyết nói rằng việc quay phim đang tiến hành rất thuận lợi.
An Lương trả lời tin nhắn bằng giọng điệu công việc, như vậy cho dù cậu có quản lý thời gian thất bại, Lý Tịch Nhan nhìn thấy những tin nhắn này, cậu cũng có thể thoái thác bảo đây là công việc.
Chờ đã!
Có vẻ như đây đúng là công việc mà?
Quan hệ giữa An Lương và Lương Tuyết cũng đâu tốt lắm?
Một lát sau, Lý Tịch Nhan mặc chiếc váy dài màu xanh nhạt được làm từ tơ tằm, phối cùng đôi giày trắng nhỏ, trông tràn đầy tiên khí!
Chiếc váy màu xanh nhạt là lần trước cậu dắt cô đi mua ở Christian Dior, đôi giày trắng nhỏ cũng là của Christian Dior.
Nhìn trang phục của Lý Tịch Nhan, ánh mắt An Lương sáng lên, không chỉ là do Lý Tịch Nhan ăn mặc như vậy rất giống nàng tiên nhỏ, mà còn là vì Lý Tịch Nhan bằng lòng mặc quần áo cậu mua cho.
An Lương sử dụng 'Máy Quét Quan Hệ Giao Tiếp' kiểm tra Lý Tịch một chút, độ thiện cảm của cô đã đạt đến 83 điểm, vẫn là quan hệ tình yêu chưa đong đầy.
“Đẹp không?” Lý Tịch Nhan chủ động hỏi thăm.
An Lương gật đầu khẳng định: “Nhìn như tiên nữ hạ phàm!”
“Chúng ta đi đâu ăn cơm đây?” Trong mắt Lý Tịch Nhan đầy vui vẻ, cô rất thích được An Lương khen.
An Lương suy nghĩ một chút mới nói: “Thời tiết hơi nóng, chúng ta đi ăn cháo có được không?”
“Được đó!” Lý Tịch Nhan đáp ứng không chút do dự.
Thực ra ăn cái gì cũng không quan trọng, quan trọng là đi ăn cùng ai.
Ở một nơi có không gian hẹp như thang máy, An Lương đứng chung một chỗ cùng Lý Tịch Nhan, cậu len lén nắm tay Lý Tịch Nhan.
Sắc mặt Lý Tịch Nhan lập tức đỏ ửng, cô hơi vùng vẫy một chút nhưng cũng không buông ra, vẫn mặc cho An Lương nắm.
An Lương cũng không nhìn Lý Tịch Nhan, cậu cứ nắm tay Lý Tịch Nhan, đợi thang máy đi đến lầu một, cậu vẫn không có ý định buông ra, cứ thế dắt Lý Tịch Nhan bước ra khỏi thang máy.
Lý Tịch Nhan mở miệng, âm thanh như muỗi kêu: “Xung quanh có rất nhiều người quen.”
An Lương giả vờ như không nghe thấy, cậu dắt Lý Tịch Nhan đến vị trí ghế lái phụ của Porsche 911 TurboS, lúc này mới buông lỏng tay Lý Tịch Nhan ra, mở cửa xe cho cô.
Lý Tịch Nhan khéo léo ngồi vào ghế lái phụ, sắc mặt cô đỏ hồng, tim đập thình thịch.
An Lương tươi cười ngồi vào chỗ lái, cậu cũng không nhìn Lý Tịch Nhan, giả vờ nổ máy rời đi như bình thường.
“Đúng rồi, Tịch Nhan, chừng nào cậu nhập học?” An Lương lương hỏi thăm.
Lý Tịch Nhan đáp lại: “Đại học Phúc Đán báo danh ngày 30 tháng 8 đến ngày 3 tháng 9, mình định ngày 31 tháng 8 hoặc 1 tháng 9 đi.”
“Dì và chú có đi cùng cậu không?” An Lương hỏi thăm.
Lý Tịch Nhan biết rõ còn cố hỏi: “Cậu hỏi cái này để làm gì?”
An Lương cười đểu nói: “Nàng tiên nhỏ của mình xinh đẹp như vậy, nếu dì và chú không đi cùng cậu, mình nhất định phải đi cùng cậu!”
Nghe An Lương nói ‘nàng tiên nhỏ của mình’, Lý Tịch Nhan bất giác lộ ra một nụ cười, cô hừ nhẹ nói: “Cậu bớt có ý đồ xấu đi, mẹ mình muốn đi cùng mình.”
Nếu để một mình An Lương đi cùng cô, vậy đồng nghĩa với việc hai người sẽ ở chung tại Thượng Hải, e rằng cô sẽ thành dê vào miệng cọp?
An Lương thở dài trong lòng, nếu cậu đưa Lý Tịch Nhan đi Thượng Hải, vậy nhất định sẽ ghé qua Vân An Man, còn việc có ‘tới bến’ (1) hay không thì ai biết?
(1) gốc là 'home run'.
Ít nhất cũng có cơ hội!
Bây giờ thì ngay cả cơ hội cũng không có!
Hầy!
“Được rồi, Thiên Phủ cũng rất gần Thượng Hải, lẽ nào cậu không có kế hoạch sang thăm mình?” Lý Tịch Nhan hỏi ngược lại An Lương.
“Đúng là mình vẫn chưa có kế hoạch gì!” An Lương nói đùa.
“Hừ!” Lý Tịch Nhan cao ngạo hừ một tiếng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất