Chương 87. Người Đẹp, Cậu Đang Ngồi Chỗ Của Tôi!
Hơn 9 giờ sáng ngày 4 tháng 8.
An Lương gửi tin nhắn wechat cho Lý Tịch Nhan: ‘Tịch Nhan, mình chuẩn bị dạo một vòng ở Đế Đô, cậu muốn đi chung không?’
Lý Tịch Nhan trả lời tin nhắn: ‘Mình không đi đâu, dạo này mình đang học tiếng Anh trên mạng.’
Lý Tịch Nhan chỉ cần một giây đã nhận ra ý đồ của An Lương, một mình đi Đế Đô cùng An Lương?
E rằng đi ‘tiếp xúc thân mật’ mới phải?
An Lương cũng không miễn cưỡng Lý Tịch Nhan, nếu Lý Tịch Nhan đi, đương nhiên An Lương sẽ dẫn Lý Tịch Nhan theo. Còn nếu Lý Tịch Nhan không đi thì An Lương vẫn còn nhớ cuộc gặp gỡ trước đây ở Thái Lan.
Hình như Liễu Tâm Di là người Đế Đô thì phải?
An Lương lại lên wechat gửi tin nhắn cho Liễu Tâm Di: ‘Chị gái, còn nhớ tôi không?’
Sao Liễu Tâm Di lại có thể không nhớ An Lương?
Liễu Tâm Di cũng không phải cô gái bình thường, cô là nhân viên Cơ quan An ninh Quốc gia
‘Chào anh bạn nhỏ.’ Liễu Tâm Di trả lời tin nhắn.
‘???’ An Lương gửi dấu chấm hỏi, anh bạn nhỏ là cái quỷ gì?
‘Anh bạn nhỏ, cậu về nước rồi sao?’ Liễu Tâm Di lại hỏi thăm.
‘Đã về từ lâu rồi!’ An Lương trả lời, sau đó tiếp tục gửi tin nhắn: ‘Tôi chuẩn bị ngày mai tới Đế Đô, cô có thể sắp xếp không?’
‘Cậu tới Đế Đô làm gì?’ Liễu Tâm Di thầm thăm dò.
‘Đương nhiên là để dẫn cô đi chơi!’ An Lương trả lời.
Liễu Tâm Di không khách sáo trả lời: ‘Tôi không có hứng thú với anh bạn nhỏ!’
‘Ói mất!’ An Lương đùa giỡn: ‘Trước đây đã cô nói khi nào tôi đến Đế Đô, cô sẽ sắp xếp đi ăn uống vui chơi, kết quả lại như vậy?’
An Lương tiếp tục gửi tin nhắn: ‘Quả nhiên mẹ tôi nói không sai, con gái xinh đẹp đều lừa đảo!’
Liễu Tâm Di lộ ra một nụ cười, kiểu tán gái sến sẩm của An Lương không có hiệu quả đối với cô.
‘Khi nào cậu đến?’ Liễu Tâm Di gửi tin nhắn hỏi thăm.
‘Chiều mai, nhưng không cần ra đón, khách sạn tôi đặt trước có dịch vụ chở giùm, tối hẹn đi ăn cơm là được.' An Lương gửi tin nhắn.
Sau đó lại bổ sung: ‘Tôi muốn nếm ẩm thực địa phương của Đế Đô, nhưng xin từ chối nước đậu xanh, cô hiểu mà!’
‘Rồi, sau khi cậu đến khách sạn thì báo tôi, tôi dẫn cậu đi ăn đi uống, còn vui chơi gì đó thì tôi chưa từng đồng ý với cậu!’ Liễu Tâm Di trả lời tin nhắn.
‘Ừm, mai gặp.’ An Lương gửi tin nhắn.
Hôm sau, giữa trưa.
An Lương chỉ đeo một chiếc ba lô đơn giản, cậu vẫn lựa chọn cách tự lái xe tới sân bay, phí đỗ xe gì đó hoàn toàn không thành vấn đề, dù sao thời điểm trở về, bất luận là đợi xe taxi hay lên mạng đặt xe đều không có trải nghiệm tốt.
Gần 2 giờ, An Lương ngồi trong phòng chờ VIP đợi thông báo ra làm thủ tục, cậu trả tiền để vào phòng chờ VIP của sân bay, vì vé máy bay cậu mua là khoang phổ thông, chủ yếu là do vé khoang hạng nhất đã bán sạch, các chuyến bay trước và sau cũng vậy.
Thế nên mới nói, kẻ có tiền cũng rất nhiều, đúng không?
An Lương cũng không già mồm kiểu không phải hạng nhất là không đi, như đi ăn cơm vậy, cậu có thể ăn ở quán đồ nướng ven đường, cũng có thể lựa chọn nhà hàng cực kỳ cao cấp.
Có khoang phổ thông thì ngồi khoang phổ thông!
Không phải có vị đại gia nào đó từng nói, khoang phổ thông và khoang hạng nhất cũng chỉ có một đích đến, nếu nghĩ như vậy có khi còn cảm thấy mình tiết kiệm được một chút?
An Lương xếp hàng đợi làm thủ tục, cậu đi lên máy bay như những hành khách khác, sau đó tìm chỗ ngồi của mình, chỗ ngồi của cậu là 17F, ở bên gần cửa sổ.
17D và 17E đã có hành khách, trong đó 17D là một người đàn ông trung niên, còn 17E là một cô gái trẻ tuổi đeo kính râm, thời điểm An Lương đi đến, người đàn ông trung niên 17D đang khoe thành tích vĩ đại của mình ở công ty với cô gái trẻ 17E.
An Lương thấy cô gái trẻ tuổi 17E hoàn toàn không có hứng thú, thậm chí còn có chút phiền chán, nhưng vẫn cư xử lễ phép.
“Xin chào, chỗ của tôi là 17E.” An Lương nhìn cô gái trẻ tuổi đeo kính râm.
Cô gái trẻ tuổi đang ngồi ở vị trí 17E hơi sửng sốt một chút, cô nhanh chóng lấy vé máy bay của mình ra xem, chỗ ngồi của cô đúng là 17E.
An Lương trịnh trọng lấy vé máy bay của mình ra đưa cho cô gái trẻ tuổi: “Xin lỗi, cô đang ngồi chỗ của tôi.”
Cô gái đeo kính râm nhìn thấy chỗ ngồi của An Lương là 17F, cô lập tức hiểu ý An Lương, cô vội vàng xin lỗi: “Ngại quá, ngại quá.”
Cô vừa xin lỗi, vừa chuyển qua chỗ 17F.
Người đàn ông trung niên 17D nhìn thấy hành động của An Lương và cô gái trẻ tuổi đeo kính râm, sao ông ta lại có thể không hiểu ý An Lương?
Ông ta trừng mắt nhìn An Lương một cách dữ tợn.
An Lương hoàn toàn ngó lơ.
Người đàn ông trung niên này chính là kiểu trung niên bụng phệ tiêu chuẩn, ông ta mặc áo thun hãng Polo, đeo một chiếc vòng không rõ nhãn hiệu, bụng như có thai sáu tháng, là ba tiêu chuẩn của đàn ông trung niên bụng phệ.
Loại đàn ông tuổi tác đã già mà còn muốn đi tán gái?
Chắc không phải muốn ăn rắm đâu nhỉ!
“Chú em, cậu cũng đi Đế Đô?” Thời điểm An Lương ngồi vào ghế 17E, người đàn ông trung niên chủ động hỏi.
An Lương đáp lại, trêu chọc: “Tôi nghĩ, cũng không thể nào nhảy dù xuống giữa đường để đi thành Pecado đâu nhỉ?” (1)
(1) Thành Pecado là một khu vực trong map sa mạc của game PUBG.
“Hả?” người đàn ông trung niên hơi sửng sốt một chút.
Cô gái trẻ tuổi đeo kính râm bên cạnh cười ra tiếng.
Người đàn ông trung niên còn đang sững sờ, An Lương lại tiếp tục trêu chọc: “Chú xem kìa, chuyện của những người trẻ tuổi bọn tôi, chú nghe cũng không hiểu, vậy nên rõ rồi chứ?”
Cái gọi là nhảy dù thành Pecado, hiểu thì hiểu đó, nhưng người đàn ông trung niên không chơi game thì làm sao tham gia vào cuộc vui được?
Đây chính là khoảng cách thế hệ!
Hiểu chưa?