Chương 98. Cậu Là Anh Trai Của Tôi!
Trần Tư Vũ hỏi lại: “Mua thật à?”
“Thật!” An Lương nghiêm túc nhìn Trần Tư Vũ, xóa bỏ sự lo lắng của Trần Tư Vũ: “Đợi đã, chiếc xe này bao nhiêu tiền, vừa rồi tôi quên hỏi.”
“......” Trần Tư Vũ im lặng.
“......” Trần Hào cũng không nói nên lời.
An Lương không biết giá cả?
Làm ơn!
Tốt xấu gì cũng là siêu xe gần 6 triệu tệ, vậy mà An Lương lại không hỏi giá cả?
“Chiếc 488 Pista này gần như là cấu hình đầy đủ, bao gồm hệ thống treo khí nén, nhớ vị trí ghế điện ở ghế lái phụ, phanh đĩa gốm carbon, độ nghiêng của ghế, còn có công nghệ tiêu chuẩn CarPlay, tổng chi phí là 6,5 triệu tệ, chúng tôi có tặng kèm..." Trần Tư Vũ còn chưa nói xong thì bị An Lương ngắt lời.
“Đồ tặng kèm thì không cần nói thêm nữa, dù sao thì nhân viên bán hàng như cô thì vẫn nên tặng nhỉ?” An Lương lại đùa giỡn.
Trần Tư Vũ liếc An Lương một cái: “Nếu cậu thật sự mua, vậy thật sự tặng.”
“Nhớ giữ lời đấy, quẹt thẻ đi!” An Lương đưa thẻ ngân hàng ra.
Nhân viên quản lý của Ferrari đã đứng vừa chờ từ sớm, đợi Trần Tư Vũ nhận thẻ ngân hàng, anh ta vội vàng xen vào nói: “Quý khách, chúng ta ký hợp đồng mua bán trước."
“Thanh toán đầy đủ trực tiếp, các cậu tự xử lý.” An Lương trả lời.
“Vâng, chúng tôi lập tức xử lý cho quý khách, hơn nữa sẽ đăng ký thẻ hội viên Ferrari cho quý khách.” Nhân viên quản lý cung kính trả lời, mua xe trả hết 6,4 triệu tệ một lần, bây giờ thế hệ sau cũng ngang tàng quá đi?
Không đầy 15 phút sau, hợp đồng mua xe, đồ tặng kèm và quẹt thẻ trả tiền đều đã được giải quyết thuận lợi, Ferrari 488 Pista 6,4 triệu tệ bị hốt một cách nhẹ nhàng.
Thời điểm An Lương ký kết hợp đồng mua xe, Trần Hào đã yên lặng rời đi không tiếng động, đợi An Lương trả tiền xong, Vân Hải Dương và Lý Tồn Viễn đi qua, Vân Hải Dương nhiệt tình hô: “Chúc mừng An Lương xách 488 Pista về nhà!”
Nhân viên quản lý Ferrari nhìn thấy Lý Tồn Viễn, anh ta khách sáo chào hỏi: “Anh Lý, anh Vân, hoan nghênh hoan nghênh.”
An Lương đặc biệt liếc mắt nhìn hai chàng trai này, từ thái độ của nhân viên quản lý Ferrari, hai người này cũng không đơn giản?
“Đúng rồi An Lương, tôi trân trọng giới thiệu một chút, tôi tên Vân Hải Dương, Vân Hi Nguyệt là chị họ tôi, cảm ơn cậu đã cứu Hinh Hinh, về sau cậu chính là anh trai tôi!” Vân Hải Dương tự giới thiệu.
???
An Lương mặt đầy dấu chấm hỏi, chuyện này...
Thế giới này cũng nhỏ quá đi?
Nhưng mà Vân Hải Dương nhận cậu là anh trai là có ý gì?
“Anh trai của tôi, cho tôi mượn Pista ra ngoài hóng gió một chút nhé?” Vân Hải Dương bổ sung.
“......” An Lương muốn nôn rồi.
Người này thật sự là em họ của Vân Hi Nguyệt?
“Đợi chút, tôi đi hỏi cô Vân.” An Lương gửi tin nhắn hỏi thăm Vân Hi Nguyệt, còn đặc biệt chụp hình Vân Hải Dương, Vân Hải Dương cũng phối hợp chụp ảnh.
Sau khi gửi tin nhắn qua, một lát sau nhận được tin nhắn giọng nói của Vân Hi Nguyệt, An Lương bấm nghe.
“Cậu An, xin chào, Vân Hải Dương đúng là em họ tôi, tính cách em ấy có hơi năng động một chút, mong cậu tha thứ cho em ấy." Vân Hi Nguyệt vội vàng nói.
An Lương cũng nhận ra tính cách năng động của Vân Hải Dương: "Được rồi, cô Vân, bên tôi còn có việc."
“Tạm biệt.” Vân Hi Nguyệt chủ động kết thúc cuộc trò chuyện.
Vân Hải Dương hoài nghi nhìn An Lương, cậu ta khá hiểu chị họ mình, làm sao cậu ta lại không biết tính cách lạnh lùng của chị họ mình chứ?
Nhưng bây giờ nhìn chị họ cậu không hề lạnh lùng tí nào!
“Anh trai, bây giờ đã tin tôi chưa?” Vân Hải Dương da mặt dày hỏi thăm.
“Tin thì tin, cho cậu mượn hóng gió chút cũng không có vấn đề gì, nhưng cậu cũng biết, tôi là người Thịnh Khánh, tôi chuẩn bị xách nó về Thịnh Khánh, cậu muốn hóng gió thì đến Thịnh Khánh." An Lương nói ra yêu cầu của mình.
Vân Hải Dương cắn răng nói: “Đi! Đúng dịp ghé qua thăm chị họ một chút!”
An Lương trêu chọc: “Nói thật, chiếc xe này cũng không đã lắm, cần tới 2,85 giây để đạt vận tốc từ 0 đến 100km/h!"
“2,85 giây mà chưa đủ mạnh sao?” Vân Hải Dương im lặng nhìn An Lương: “Anh trai, có phải hiểu lầm gì với xe thể thao không?"
An Lương nghi ngờ: “Chiếc xe bây giờ tôi đang đi chỉ cần 2.7 giây là đủ, quan trọng hơn giá chỉ phân nửa chiếc xe này, cho nên chiếc này có gì đã đâu?”
???
Vân Hải Dương mặt đầy chấm hỏi.
“Anh trai, xin nói tiếng người một chút, thời gian đạt tới 100km/h chỉ cần 2.7 giây?” Vân Hải Dương ghen tị đến nỗi biến thành trái chanh chua: “Bây giờ anh trai đang chơi xe gì?”
Lý Tồn Viễn mở miệng trước: “Loại Porsche 911 cao cấp nhất?”
Qua câu gợi ý của Lý Tồn Viễn, Vân Hải Dương cũng đã nghĩ ra đáp án: “Anh trai, chừng nào về Thịnh Khánh, tôi về với, Porsche 911 Turbo S lại thêm Ferrari 488 Pista, chuyến đi này không lỗ!”
An Lương trêu chọc: “Không phải cậu nói đi thăm chị họ sao?”
“A ha ha ha!” Vân Hải Dương cười ngượng ngùng: “Chủ yếu là qua thăm chị họ và bé Hinh Hinh, thuận tiện lái thử hai chiếc xe thể thao một chút, anh trai thấy có được không?”
An Lương cũng đoán được thân phận Vân Hi Nguyệt không đơn giản, vừa rồi nhân viên quản lý của Ferrari chủ động ra chào hỏi hai người họ, cho thấy thân phận của hai người này cũng không đơn giản, chắc chắn An Lương sẽ không từ chối.
“Tất nhiên là không thành vấn đề!” An Lương đáp ứng.
Lý Tồn Viễn chen vào: “Trưa nay tôi mời, chúc mừng quen được với người anh em An Lương.”