Bắt Đầu Quá Mạnh Làm Sao Bây Giờ

Chương 87: Làm người vẫn nên khiêm tốn

Chương 87: Làm người vẫn nên khiêm tốn


Trên hư không.
Ba ngàn Hắc Thiên Quân đứng thẳng tắp, áo bào đen che trời, cưỡi gió thét gào, khí thế không thể ngăn cản trên người đã tan biến.
Một mình Diệp Trường Sinh trấn áp cả ngàn quân.
Vũ Văn Tín trầm mặc, lên tiếng: “Giết, Hắc Thiên Quân, tử chiến!”
Có chút cảm giác rồi.
Ai cũng có giấc mơ nhiệt huyết rong ruổi chiến trường, tắm máu giết địch, Diệp Trường Sinh cũng từng có, trường kiếm kinh mộng, giang sơn như họa, giấc mơ hào kiệt bễ nghễ thiên hạ.
Bây giờ chiến đấu với Hắc Thiên Quân, tuy có hơi hiếp người, nhưng cảm giác này lại rất đúng chỗ.
Diệp Trường Sinh nói: “Thiên Kiếm Vệ nghe lệnh, rút kiếm, hung hăng chơi bọn hắn một vố.”
Sau khi dứt lời bóng người của hắn lóe lên, nhấc tay phẫn nộ chém một kiếm, dẫn đầu tấn công về phía Vũ Văn Tín.
Vũ Văn Tín là thống soái của Hắc Thiên Quân, tu vi đã đạt đến thánh cảnh tầng sáu, thấy kiếm quang hư không rơi xuống, cây thương chỉ thẳng nghênh đón kiếm quang chém xuống.
Ầm.
Ầm.
Tiếng vang lớn truyền ra, vô số kiếm khí bắn ra, cơ thể Vũ Văn Tín bay ngược ra sau.
Bay một lượt là hơn trăm dặm.
Vũ Văn Tín cưỡng chế đứng vững người, không gian sau lưng vỡ nát, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Trường Sinh, trong mắt tràn ngập vẻ kinh hãi.
Vốn cho rằng Diệp Trường Sinh chỉ tấn công một đòn đã có thể giết hắn ta ngay lập tức.
“Ha ha, Diệp thiếu chủ, đây mới là thực lực thật sự của ngươi, khi trước ở Kiếm Cung quả nhiên ngươi đã sử dụng bí thuật.”
Diệp Trường Sinh thản nhiên nói: “Ngươi biết quá nhiều rồi.”
Vừa dứt lời, ba thanh phi kiếm từ trên trời giáng xuống, chỉ thẳng về phía Vũ Văn Tín, hắn ta phát giác kiếm uy khủng khiếp sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, trong đôi mắt lóe lên vẻ sợ hãi.
Ba thanh kiếm đồng loạt bay lên, kiếm khí như tấm lưới.
Một nỗi hoảng sợ từ sâu trong linh hồn chớp mắt bao phủ toàn thân.
Phập phập.
Kiếm quang lóe sáng, nhanh đến mức không thấy được hình dáng thanh kiếm, chỉ có từng luồng ánh sáng màu bạc, rồng bay phượng múa.
Ngay sau đó.
Cơ thể Vũ Văn Tín xuất hiện từng lỗ kiếm rậm rạp, kiếm khí màu bạc xẹt qua cơ thể, cả người thoạt nhìn như gai nhím.
Ầm.
Tiếng nổ vang truyền ra, Vũ Văn Tín hóa thành sương máu lan tràn trên bầu trời, mãi cho đến thời khắc chết đi hắn ta cũng không dám tin, trình độ kiếm đạo của Diệp Trường Sinh lại khủng khiếp như vậy.
Vũ Văn Tín chết, cơ thể linh hồn đều bị hủy diệt, Diệp Trường Sinh nhìn về phía nhóm người Diệp Mạc Tà, khóe môi giương lên ý cười.
“Mạc Tà sư huynh, Diệp Thần, Diệt Đạo, tốc chiến tốc thắng, bảo vật hoàng cung của Hoang Cổ thần quốc khẳng định không ít, cùng nhau đánh cướp...cùng nhau đoạt thôi.”
Lúc nói chuyện hắn hơi nâng tay, một chiếc linh giới rơi trong lòng bàn tay, chính là linh giới của Vũ Văn Tín.
Hắc Thiên Quân phát hiện không tìm được bóng dáng của Vũ Văn Tín, trong lòng cảm thấy hoảng hốt, thêm vào Thiên Kiếm Vệ và nhóm người Diệp Mạc Tà tấn công quyết liệt, bọn hắn hoàn toàn rơi vào hỗn loạn.
Thường nói: Binh bại như núi đổ.
Sĩ khí của Hắc Thiên Quân lúc này rơi xuống ngàn trượng, bắt đầu hoảng loạn chạy bừa, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta phải tặc lưỡi.
Thấy vậy.
Diệp Trường Sinh trầm giọng nói: “Không cần đuổi theo, tiếp tục đi về trước, đến Hoang Cổ thần quốc.”
Thân hình nhóm người Diệp Mạc Tà, Diệp Thần, Diệp Yêu Nhi lóe lên, đến bên cạnh Diệp Trường Sinh, hắn giơ tay giao linh giới trong tay cho Diệp Yêu Nhi: “Yêu Nhi, tất cả linh giới lấy được tiếp theo sẽ do ngươi bảo quản, đợi cuộc chiến này kết thúc hãy chia ra cho mọi người.”
Diệp Yêu Nhi nhìn linh giới trước mắt, hơi sửng sốt một lúc: “Yêu Nhi bảo quản trước cho thiếu chủ.”
Diệp Mạc Tà nói: “Trường Sinh, cuộc chiến này kết thúc, Diệp gia sẽ uy trấn Thiên Vực, đệ cũng vang danh thiên hạ.”
Diệp Trường Sinh lắc đầu, cười nói: “Huynh trưởng, đệ không cầu danh, làm người vẫn nên khiêm tốn.”
Nói đến đây, hắn khựng lại, tiếp tục lên tiếng: “Huynh trưởng, huynh có biết cảnh giới cao nhất khi làm người là gì không.”
Diệp Mạc Tà lắc đầu: “Không biết.”
Diệp Trường Sinh nói: “Huynh vừa ra cửa tất cả chim chóc trên núi đều tuyệt tích, tất cả con đường đều không có bóng người, đây chính là cảnh giới cao nhất khi làm người.”
“Đệ đã đặt cho mình một mục tiêu nhỏ, hễ là nơi đệ xuất hiện chính là khu cấm của kẻ địch, vào là chết.”
Nhóm người Diệp Mạc Tà, Diệp Thần, Diệp Yêu Nhi bị lời nói của Diệp Trường Sinh làm cho chấn động, không dám tin câu này được thốt ra từ miệng của một hài tử mười tuổi.
So sánh như vậy, tầm mắt của Diệp Trường Sinh quá lớn quá lớn rồi, vượt xa tầm với của bọn hắn.
Một canh giờ sau.
Trên hư không.
Bóng dáng Tiêu Bắc Huyền dừng lại, quay đầu nhìn ra sau lưng: “Diệp gia đúng là âm hồn bất tán.”
Khựng lại một lúc, ông ta nói tiếp: “Mọi người chia ra rời khỏi, dùng tốc độ nhanh nhất trở về Đế Đô.”
Ra lệnh một tiếng, mười lão giả đi theo tách nhau ra, đạp không bay lên, nhanh chóng lao về phía chân trời.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất