Bắt Đầu Quá Mạnh Làm Sao Bây Giờ

Chương 88: Trống lôi âm

Chương 88: Trống lôi âm


Khoảnh khắc này.
Tiêu Bắc Huyền vừa hối hận lại phẫn nộ, tại sao Diệp gia cứ theo sát bọn hắn không buông?
Tấn công Kiếm Cung đâu phải chỉ có Hoang Cổ thần quốc.
Diệp gia chính là hung thú vẫn luôn ngủ say, là ông ta đã đánh thức con cự thú này, ông ta không dám tưởng tượng tiếp theo thần quốc sẽ gặp phải chuyện gì.
Trước mắt suy nghĩ duy nhất của ông ta chính là mau chóng trở về Hoàng Thành, như vậy cho dù Diệp gia đến, dựa vào thực lực của thần quốc vẫn có thể khiến bọn hắn có đi không về.
Bóng dáng Diệp Tiêu Huyền, Diệp Thương Vân xuất hiện trên hư không, phóng thích thần thức, phát hiện nhóm người Tiêu Bắc Huyền chia ra bỏ chạy, hai người khẽ híp mắt, tầm mắt khóa chặt phương hướng Tiêu Bắc Huyền rời đi.
Diệp Thương Vân trầm giọng nói: “Lão tổ, tiểu tử Tiêu Bắc Huyền này bỏ chạy cũng nhanh thật.”
Diệp Tiêu Huyền nói: “Đừng coi thường hắn ta, người này tâm tư thâm độc, nhiều năm nay hắn ta vẫn âm thầm hoạt động sôi nổi, thực ra ta vẫn luôn lo lắng sau lưng hắn ta còn có người khác.”
Sắc mặt Diệp Thương Vân khẽ thay đổi: “Lời này của lão tổ có ý gì?”
Diệp Tiêu Huyền nghiêm túc nói: “Hi vọng chỉ là suy đoán của ta.”
Hoang Cổ thần quốc.
Hoàng cung.
Cơ thể Tiêu Bắc Huyền từ trên trời rơi xuống, xuất hiện trên quảng trường, ngay sau đó Tiêu An Bình bước ra khỏi ngự thư phòng.
Thấy Tiêu Bắc Huyền đứng ở quảng trường, nhanh chóng bước lên, khom người vái chào: “An Bình bái kiến lão tổ.”
Vốn dĩ hắn ta muốn hỏi tại sao lão tổ đột nhiên trở về, nhưng thấy sắc mặt Tiêu Bắc Huyền khó coi, lời đến bên môi lại nuốt ngược về.
Tiêu Bắc Huyền nói: “An Bình, Diệp gia đến, hạ chỉ chống địch.”
Nét mặt Tiêu An Bình ngơ ngác, không phải thần quốc và Ma chủ, Quỷ môn, Huyết Tửu Quán cùng tấn công Diệp gia sao?
Sao lại bị Diệp gia đuổi giết đến tận cửa vậy?
Giờ phút này, Tiêu An Bình hoàn toàn là dáng vẻ không biết cũng không dám hỏi.
Tiêu Bắc Huyền nghiêng mắt nhìn Tiêu An Bình, thấy hắn ta đang chấn động: “Còn chờ gì nữa, cường giả Diệp gia sắp đến ngoài Hoàng Thành rồi.”
Tiêu An Bình gật đầu, vội vàng đứng dậy rời đi, thời gian khoảng chừng một nén nhang, trên bầu trời Hoàng Thành, tiếng trống trận nổi lên khắp nơi, vang vọng khắp đỉnh Cửu Thiên.
Trống trận vang trời, mãnh liệt như sấm sét.
Trong Hoàng Thành, tất cả các tu sĩ đều đang khiếp sợ...
Trống lôi âm.
Vậy mà lại là trống lôi âm.
Nghe nói từ khi Hoang Cổ thần quốc được xây dựng đến nay, trống lôi âm chỉ từng vang lên hai lần, lúc này coi như là lần thứ ba.
Mỗi lần dùng trống lôi âm, Hoang Cổ thần quốc mây gió ngập trời, cường giả tề tựu đông đảo, đồng thời cũng cho thấy rõ Hoang Cổ thần quốc có cường giả kéo đến.
Tu sĩ trong thành đều ở trạng thái ngơ ngác, trong số các thế lực ở Thiên Vực, Hoang Cổ thần quốc có thực lực không tệ.
Nhiều năm như vậy vẫn luôn không ngừng phát triển, Cương Vực đang điên cuồng mở rộng, sao lại có thế lực lựa chọn đại chiến với thần quốc vậy.
Rốt cuộc là thế lực nào ngông cuồng như vậy?
Chính vào lúc nhóm tu sĩ đang mờ mịt, trên hư không, từng bóng người lướt qua, tốc độ cực nhanh chỉ để lại tàn ảnh.
“Nhiều cường giả tập trung ở đỉnh thành trì như vậy, nhất định đã xảy ra chuyện lớn, muốn qua đó xem thử quá.”
“Đi mau, cuộc chiến Đế cảnh chúng ta đi xem sẽ bị uy lực còn sót lại nghiền nát, ta vẫn còn muốn sống thêm mấy năm.”
“Mạng quan trọng hơn, mau rút thôi!”
Hai người nhanh như chớp biến mất không thấy bóng dáng.
Giờ phút này.
Nội viện hoàng cung.
Trước một tòa cung điện, bóng dáng xinh đẹp của Cổ Hàn Nguyệt xuất hiện nhìn về phía cửa thành.
“Trống lôi âm, thần quốc làm sao vậy, lẽ nào còn có người dám khiêu khích uy nghiêm thần quốc?”
Vừa nói xong, một bóng người xuất hiện bên cạnh Cổ Hàn Nguyệt, người đến không phải ai khác chính là Tiêu Hạo.
Cổ Hàn Nguyệt thấy Tiêu Hạo xuất hiện: “Hạo nhi, có cường địch đến thần quốc, con đi xem thử, tranh giành lập công, đến khi đó mẫu phi có thể tranh nhiều tài nguyên hơn cho con trước mặt bệ hạ.”
Tiêu Hạo khẽ gật đầu, ánh măt lộ vẻ kiên định: “Mẫu thân yên tâm, hài nhi nhất định chém cường địch, lập chiến công.”
Vừa dứt lời, hai chân hắn ta chạm đất, đạp không bay lên, hoá thành lưu quang biến mất.
Ngoài thành Hoang Cổ.
Hai người Diệp Tiêu Huyền, Diệp Thương Vân đến, hai mươi người nhóm Diệp Hàn Vân, An Mộng Quân theo sát phía sau Diệp Thương Vân.
Bọn hắn đứng lơ lửng trên không, nhìn thành trì nguy nga hùng vĩ trước mắt, Diệp Tiêu Huyền lên tiếng: “Cách biệt trăm năm, không ngờ hoàng đô Hoang Cổ thần quốc đã là lầu quỳnh gác ngọc che trời, thật khí phách.”
Diệp Thương Vân nói: “Lão tổ thích thì sau khi tiêu diệt, lão tổ có thể sống ở đây một khoảng thời gian.”
Diệp Tiêu Huyền lắc đầu, cười nói: “Chỉ là có chút cảm khái thôi, ổ vàng ổ bạc cũng không bằng cổ mộ của ta, ở đó các ngươi không thể tưởng tượng được niềm vui của ta đâu.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất