Từ trước tới nay Cố Cảnh Thịnh vốn cho rằng chuyện thiên thạch trên trời rơi xuống chỉ xuất hiện trong đống tiểu thuyết ba xu, không ngờ tới một ngày chính mình gặp phải, không những rơi từ trên trời xuống mà còn kèm theo hệ thống debuff mấy tảng đá bốc cháy dữ dội làm cô chỉ kịp hét to một tiếng:
“Đừng có mà hố tôi vậy chứ!"
——Thiên tai là chuyện thường tình ở đời, anh hùng xin hãy mỉm cười nơi chín suối.
Có lẽ là do “trước khi tèo mà vẫn còn nhây” nên Cố Cảnh Thịnh may mắn vẫn chưa chết hẳn, mà cô cũng không biết đây là may hay xui nữa vì cô bị hệ thống này lựa chọn tham gia vào cái trò chơi nghe tên đã thấy rác rưởi “Boardgame Vui Vẻ.”
——Cũng không đúng lắm, mấy trò chơi rác rưởi đó cùng lắm là lừa tiền thôi, chứ trò này là lừa cả mạng đấy.
Những kinh nghiệm sống được đúc kết không mấy phong phú của Cố Cảnh Thịnh nói cho cô biết, mấy cái phần mềm hệ thống nào mà theo kiểu mạnh mẽ trói buộc thì đều thuộc dạng phần mềm lưu manh cả. Hơn nữa trong tình huống việc giải thích thuộc toàn quyền của đối phương, thì cái từ “Vui vẻ” trong tên của trò này cũng chỉ dùng để tham khảo thôi.
Cô hiện tại đang ở trong căn phòng mà hệ thống chỉ định, xung quanh sàn nhà, tường, kể cả trần nhà, thậm chí cả giường và bàn đều là màu trắng xoá. Cố Cảnh Thịnh cảm thấy chỉ cần nằm xuống, sau đấy kéo chăn lên che mặt thì có thể cosplay thành xác chết trong nhà xác mà chẳng cần đến photoshop luôn.
Tất cả đồ trong túi xách giờ này đã hiến thân cho đống thiên thạch từ lâu rồi, nhưng trên bàn vẫn còn một chiếc điện thoại di động cổ điển mới tinh, pin thì đầy nhưng lại không có tín hiệu, theo cái nhìn trực quan thì thấy có thể sử dụng như cục gạch luôn cũng được.
Cõ lẽ cảm nhận được lời phàn nàn của Cố Cảnh Thịnh, đèn tín hiệu trên chiếc điện thoại nhấp nháy, biệu thị có tin nhắn được gửi đến---
[Từ “Boardgame Vui Vẻ
Người tham gia 08321-6 được mời vào sảnh trò chơi và chuẩn bị bắt đầu trò chơi Boardgame .
Lưu ý: Đề nghị người chơi nên mang theo điện thoại di động bên mình để tiện liên lạc.]
Cố Cảnh Thịnh: “…Tin nhắn rác cũng không thể chặn được, đánh giá kém.”
Tuy rằng không biết ý nghĩa của “08321-6” là gì, nhưng chỉ cần hiện tại trong căn phòng trắng xoá này không còn các vị huynh đài nào khác, thì tất nhiên là chỉ Cố Cảnh Thịnh cô rồi.
Dừng lại một chút, Cố Cảnh Thịnh lựa chọn trả lời tin nhắn, “Tôi có thể lựa chọn rời khỏi “Boardgame Vui Vẻ” không?”
Hệ thống trả lời lại trong vài giây, trình độ chuyên nghiệp có thể sánh ngang với dịch vụ chăm sóc khách hàng——
“Người chơi 08321-6 chưa thông qua vòng loại, không thể mở ra quyền hạn tư vấn.”
Chà, mức độ không đáng tin cũng sánh ngang với dịch vụ chăm sóc khách hàng luôn…Ặc, hình như đánh giá này có vẻ hơi quá nhỉ. Cố Cảnh Thịnh mua vui trong cái khổ, chắp tay trước ngực, nhắm mắt cúi đầu tỏ vẻ xin lỗi nhân viên phục vụ bên trên vì mình đã trách nhầm.
Cô nhún vai, bỏ điện thoại vào bên trong túi áo như trong tin nhắn đã nói, Cố Cảnh Thịnh mở cánh cửa duy nhất trong phòng ra, đút hai tay vào túi, chậm rãi bước ra ngoài, dùng chân đóng cửa lại.
Cô có hơi dùng lực nhưng khi cánh cửa đóng lại cũng không phát ra tiếng động nào.
Bên ngoài là một đại sảnh có trần nhà cao gần 10 mét, tuy không nhìn thấy nơi nào lắp đèn nhưng đại sảnh vẫn tràn ngập ánh sáng.
Cánh cửa mà Cố Cảnh Thịnh bước ra chỉ là một trong bảy cánh cửa bao xung quanh đại sảnh, cô trầm ngâm nhìn 6 chữ số cuối trong dãy số “08321-6” của mình.
Chưa đầy nữa phút sau, cửa phòng thứ ba từ bên trái Cố Cảnh Thịnh mở ra, một người đàn ông mặc áo khoác nâu, mặt mày cau có bước ra.
Khi người đàn ông đó nhìn thấy Cố Cảnh Thịnh, ánh mắt anh ta từng lại một chút, giống như muốn chào hỏi, nhưng vừa mới hơi hé môi, Cố Cảnh Thịnh đã vọt tới trước mặt anh ta nói: “Đúng vậy! Anh là người chơi có tố chất tốt nhất trong đám người chơi mới lần này đấy.”
“?!”
Nghe vậy, khuôn mặt nghiêm túc của người đàn ông trong nháy mắt trở nên xám xịt, hai mắt mở to không thể tin được: “Cô, cô cô—”
Cố Cảnh Thịnh không ngờ xuyên qua rồi còn có thể gặp được người nghiêm túc như vậy, Cố Cảnh Thịnh vội vàng giải thích: “Tôi chỉ nói đùa xíu ấy mà, xin lỗi nhé.”
“…”
Người đàn ông nhìn cô một hồi, dường như muốn xác nhận lại giới tính, hoặc suy nghĩ đến việc có nên xông lên để tẩn cho cô một trận, cười khổ một hồi: “Thật ra cũng chưa chắc là đùa.” Anh ta đưa tay vào túi quần sờ soạng, hình như nhớ ra gì đó, dừng hành động lại, hai mắt lo lắng nhìn xung quanh, “Tôi tên là Tưởng Nghiêm, cô là số 5 hay số 6?”
“Thành Hiệt Kinh, số 6.” Cố Cảnh Thịnh thuận miệng nói một cái tên giả, ngẫm nghĩ, nói tiếp, “Anh là số 2 phải không? Chữ số cuối cùng trong dãy số của chúng ta có liên quan đến thứ tự phòng sao?”
Tưởng Nghiêm: “Tôi không chắc lắm, nhưng cũng đoán là vậy.”
Cố Cảnh Thịnh khẽ gật đầu.
Bởi vì ở đây có bảy cánh cửa, mà số cuối cùng của cô là số 6, và số cuối cùng của Tưởng Nghiêm là số 2 nên cô đoán rằng số của mọi người sẽ được đánh theo số thứ tự từ bên trái qua. Vậy số của những người còn lại lần lượt sẽ là “08321-7”, “08321-1”, “08321-2”, “08321-3”, “08321-4”, “08321-5”.