Cố Cảnh Thịnh không phải đợi quá lâu đã nhìn thấy mọi người lần lượt đi ra từ các cánh cửa khác.
08321-1 là một em gái trẻ tuổi mặc áo dài màu xanh da trời, tóc búi cao xinh xắn, khuôn mặt được trang điểm nhẹ nhưng không thể che lấp được sự sợ hãi. Phòng của cô ấy nằm ngay bên phải phòng của Tưởng Nghiêm, và bên trái của Tưởng Nghiêm là một người đàn ông có khuôn mặt chữ điền, mặc áo sơ mi màu xanh đậm và quần bò đen, tuổi tầm 27 đến 30.
08321-4 là người trẻ nhất trong mấy người chơi nam ở đây, cậu ta tỏ ra khá nhút nhát.
08321-5 là một người đàn ông ăn mặc xuề xoà đến mức gần như là lôi thôi lếch thếch, đầu tóc bù xù và dưới mí mắt là quầng thâm mà ngay cả cặp kính gọng đen của anh ta cũng không thể che giấu được hoàn toàn.
08321-6 chính là Cố Cảnh Thịnh.
08321-7 cũng là một em gái, mái tóc đen dày như chiếc khăn choàng, cô ấy vặn vẹo các ngón tay của mình trong vô thức kể từ khi bước ra ngoài, lưng thẳng tắp, miệng mím chặt.
Ngoài trừ đôi lời với Tưởng Nghiêm vào lúc đầu, Cố Cảnh Thịnh luôn im lặng.
Khi tất cả người chơi trong 7 cánh cửa có mặt đầy đủ, điện thoại rung lên hai lần, nhận được tin nhắn mới.
[Từ “Boardgame Vui Vẻ”
Tất cả những người chơi dự bị trong phòng 08321 đã tập hợp đông đủ, vui lòng cố gắng vượt qua các trò chơi tiếp theo để mở khoá đặc quyền của người chơi chính thức.
Lưu ý: Bạn có 15 phút để trò chuyện trước khi trò chơi bắt đầu.]
“…Tôi nói này, không ai định giải thích gì à?”
Người đầu tiên lên tiếng là 08321-5, là người có ngoại hình hoàn toàn phù hợp với một otaku và giọng nói của anh ta hơi run rẩy.
08321-4 một tay đút túi quần, một tay túm tóc, vẻ mặt đau khổ: “Không biết tại sao đột nhiên tôi lại xuất hiện ở đây nữa, chắc là xuyên qua chăng?”
Tưởng Nghiêm đề nghị: “Nếu đã có 15 phút để trao đổi, hay chúng ta làm quen với nhau trước đi?”
Vừa dứt lời thì 08321-3 quăng ngay cho anh ta ánh mắt sắc lẹm rồi đưa ra suy đoán: “Cho nên anh chính là người của đoàn phim bắt cóc chúng tôi tới đây?”
Trong thời đại công nghệ thông tin bùng nổ, hầu hết dân mạng đều quen thuộc với khái niệm xuyên không, nhưng khi bản thân thực sự rơi vào hoàn cảnh này thì phản ứng đầu tiên của họ lại là nghiêng về phía khoa học.
Tưởng Nghiêm mở miệng cười khổ: “Tôi cũng như mọi người thôi, đột nhiên xuất hiện ở đây.”
08321-3 chỉ ra sơ hở của anh ta: “Nhưng nhìn anh có vẻ bình tĩnh hơn bọn tôi nhiều.”
Tưởng Nghiêm sửng sốt một lúc, sau một hồi im lặng, anh ta nói: “Bởi vì trước khi vào đây tôi đã gặp tai nạn xe hơi, đáng ra chết ngay tại chỗ, vậy nên khi vào đây rồi, tôi nghĩ dù có gặp bất cứ tình huống kỳ lạ nào thì cũng chẳng thể tệ hơn được.”
08321-3 ngạc nhiên một hồi, sau đó nhẹ giọng nói: “Tôi cũng gặp tai nạn xe.”
08321-4 sửng sốt: “Chẳng nhẽ vì chúng ta đều gặp tai nạn xe cộ mà đều đến đây à?”
Cố Cảnh Thịnh nhanh chóng lên tiếng, tự phát ngôn cho bản thân: “Không, nói ra thì mấy người có thể không tin, chứ ở đây có một người bị thiên thạch rơi trúng nữa.”
“…”
08321-5: “Trong trường hợp của tôi thì khi đi nhận hàng tôi đã lăn xuống cầu thang.”
Giọng anh ta ngày càng nhỏ lại, cuối cùng tỏ ra hơi xấu hổ.
08321-3 cau mày: “Thức khuya chơi game hại sức khoẻ, lại còn ảnh hưởng đến học tập.”
“Thật xin lỗi.” 08321-5 xin lỗi theo bản năng, sau đó nghi ngờ hỏi: “Sao anh biết tôi thức đêm cày game?”
08321-3 nhíu mày chặt hơn: “Tôi là giáo viên, nếu mấy đứa trẻ trong lớp cứ trốn học đến quán net chơi game thì 10 năm sau thể nào chúng cũng sẽ có dáng vẻ của cậu.”
Cố Cảnh Thịnh cố gắng khiến vị thầy giáo này nhìn nhận thấy được nhiều khả năng hơn: “Nếu anh may mắn thì chúng cũng có thể giống tôi.”
“Đúng vậy.” Tưởng Nghiêm có vẻ xúc động.
Thức khuya, chơi game, lướt web, trốn học đã ngay lập tức kéo gần khoảng cách giữa mọi người, đồng thời xoa dịu bầu không khí áp lực hiện giờ, Cố Cảnh Thịnh nhanh chóng biết được 08321-1 tên là Chu Thanh Thanh, bị chết đuối. 08321-3, Nhậm Tùng Sinh là giáo viên. Sau khi ngủ quên trên xe bus thì anh ta cũng mất luôn cơ hội mở mắt để ngắm nhìn thế giới. 08321-4 Vệ Gia Thời là sinh viên đại học khoa ngôn ngữ anh. Anh ấy bị một chiếc mô tô màu đen đụng phải ở ngã tư đường. 08321-5 Lâm Thanh Hà sau khi chơi game xong thì cũng đặt dấu chấm hết cho cuộc đời mình. 08321-7 Hạ Hiểu Vân xem như gặp phải tra nam, bị bạn trai cũ đâm một nhát dao vào thẳng bệnh viện.
Khiến cho 08321-6, Cố Cảnh Thịnh có lý do chính đáng để cảm thấy bản thân mình không được giống người bình thường cho lắm —— Ở đây chuyện mấy người chơi gặp phải đều là tin hot trên mạng xã hội, được xếp vào loại “may mắn” hay “xui xẻo” trong cuộc sống. Riêng cô thì lại thuộc về lĩnh vực khí tượng, thật đúng là một ngôi sao sáng trên bầu trời không mây không gió.
“Boardgame Vui Vẻ” tập hợp một đám người đáng ra không được phép xuất hiện trong phim kinh dị trong nước để chơi game, cũng coi như là mua vui trong cái chết đi.
[Từ “Boardgame Vui Vẻ”
Xác nhận lần chơi game đầu tiên của phòng 08321
Trò chơi lưạ chọn: Ngẫu nhiên —— hoàn hảo
Độ khó của trò chơi: Thấp nhất
Số lượng người chơi: 7
Ghi chú: Xin hãy chăm sóc tốt cho bé thỏ của bạn.
Trong thế giới vô hạn, chuyện thỏ không ăn chay cũng bình thường giống như chuyện Tứ Đại Thiên Vương mà lại có 5 người vậy nè.]
Sau khi hết 15 phút, không cần hệ thống nhắc nhở thì Cố Cảnh Thịnh cảm thấy mắt mình nhoè đi, giống như những người chơi khác, cô tự động bị xếp thành một vòng tròn lấy đại sảnh làm trung tâm , không làm chủ được bản thân mà ngồi xuống.
Cố Cảnh Thịnh hoàn toàn có lý do để tin rằng trong không gian của hệ thống tồn tại một sức mạnh nào đó ngoài sức tưởng tượng của con người, nếu không thì chẳng thể giải thích được về lý do chiếc ghế xuất hiện dưới mông mình cùng với chiếc bàn trước mặt và con thỏ trắng nhỏ ở trên bàn không biết từ đâu tới =_=.