Vệ Gia Thời lộ rõ sự ngạc nhiên, ngay sau đó thì mỉm cười giả vờ thoải mái: “May mắn ghê, hoá ra là chơi Boardgame, cũng coi như là nhẹ nhàng vô hại trong mấy cái thế giới xuyên không vô hạn ấy nhỉ.”
Tưởng Nghiêm đồng ý: “Đâu chỉ là nhẹ nhàng vô hại, đây chính là đưa than ngày tuyết.”
So với các vị tiển bối xuyên không hệ vô hạn lưu phải một mình solo, tung hoành ngang trời ngày đầu thì boardgame đúng là gần gũi quá trời.
Cố Cảnh Thịnh hơi do dự muốn nói nhưng lại thôi – mặc dù boardgame thường liên quan chặt chẽ tới hai từ giải trí và thư giãn, nhưng dòng “Tất cả người chơi dự bị” trong tin nhắn thứ 3 vẫn khiến cho cô cảm thấy hơi bất an.
[Người gửi: Boardgame Vui Vẻ
Quy tắc của trò chơi tuyệt không tả xiết*: Mỗi người chơi sẽ nhận được 6 lá bài, khi giành được quyền miêu tả, có thể sử dụng một câu nói/câu hát/âm thanh/hành động để miêu tả lá bài mà bản thân mình lựa chọn.
Sau khi nghe miêu tả xong, những người chơi khác sẽ lựa chọn lá bài trên tay mà mình cho là phù hợp nhất với lời người miêu tả. Hệ thống sẽ tráo bài công khai và bạn phải tìm ra lá bài trên tay người miêu tả.
Quy tắc bỏ phiếu:
Bạn không thể bỏ phiếu cho lá bài của mình.
Nếu tất cả người chơi chọn thẻ bài của người miêu tả hoặc không ai chọn thẻ bài của người miêu tả thì người miêu tả sẽ không được tính điểm và tất cả người chơi chọn thẻ sẽ được nhận 2 điểm.
Trong trường hợp không phải tất cả người chơi đều chọn đúng thẻ của người miêu tả, thì người miêu tả và những người đoán chính xác được nhận 2 điểm.
Nếu lá bài của người chơi khác ngoài người miêu tả được chọn thì người chơi đó nhận 1 điểm.
Sau mỗi vòng của trò chơi, quyền miêu tả sẽ được chuyển tiếp cho người chơi tiếp theo.
Trước khi bắt đầu vòng chơi mới, nếu số lá bài trên tay người chơi ít hơn 6 sẽ được rút thêm một lá ngẫu nhiên.
Nếu xuất hiện người chơi đạt 30 điểm hoặc tất cả mọi người đều chết, trò chơi sẽ tự động kết thúc.
Đề nghị: Mong người chơi cố gắng hết mình, thu hoạch thật nhiều điểm chính là con đường duy nhất để thành công đó nha.]
*bản gốc: diệu bất khả ngôn
Cố Cảnh Thịnh đọc quy tắc của trò chơi từ đầu đến cuối, cô miễn cưỡng hiểu được cái trò này chính là phiên bản nâng cấp hơn của “Đuổi hình bắt chữ”, bây giờ cô cũng chỉ hy vọng cái hệ thống này sẽ không đưa cho mình lá bài nào quá dễ hoặc quá phức tạp là được ——Cái đầu thì người chơi không có không gian để phát huy, cái sau thì…một lời khó nói hết.
…….Thế còn con thỏ xuất hiện trên bàn này để làm gì?
Với bộ lông trắng muốt, đôi mắt đỏ rực, cái miệng mấp máy ngoan ngoãn y như một cục bông vậy, quả thật là được xây dựng theo tiêu chuẩn đáng yêu của nhân loại mà. Thầy giáo nhân dân Nhậm Tùng Sinh vẫn luôn show ra vẻ mặt nghiêm túc thì giờ phút này cũng không nhịn được mà cười với bé thỏ trắng, đưa tay ra vuốt ve vài cái.
Con thỏ ngơ ngác ngẩng đầu lên, ngốc ngốc giơ hai chân trước lên, nhìn chằm chằm Nhậm Tùng Sinh một hồi lâu, sau đó ngơ ngác há to----
Cái miệng đỏ sẫm không thể gọi là miệng nữa rồi.
Miệng của “con thỏ” có hình tròn liên tục mở rộng, các đường ống bên trong kéo dài như hình xoắn ốc, từ vị trí của Cố Cảnh Thịnh có thể mơ hồ thấy được những cục thịt bên trong khoang miệng như có giòi đang điên cuồng ngọ nguậy trên thành khoang. Chỉ trong một giây nó đã phình to ra khoảng gấp 10 lần kích cỡ thật trước đó, sau đó nhẹ nhàng vươn cái cổ dài ra như đang tìm đồ ăn, ngậm lấy đầu của Nhậm Tùng Sinh rồi khép miệng lại, dễ dàng thu nhỏ miệng trở về kích thước ban đầu.
“Kacha Kacha——”
Tiếng xương gãy.
“Grrrr—”
Tiếng nhai nuốt đẫm máu.
Miệng của con thỏ đang điên cuồng mấp máy, vùng lông quanh miệng còn dính màu đỏ tươi khác thường giống như màu mắt của nó. Thi thể không đầu của Nhậm Tùng Sinh nằm liệt trên ghế, máu tươi từ miệng vết cắn trên cổ bắn ra, chảy xuống áo sơ mi, khi chảy đến giữa thì trông như một chiếc cà vạt màu đỏ tươi.
Phản ứng đầu tiên của Cố Cảnh Thịnh là muốn nhảy ra khỏi chỗ, nhưng hình như trong không gian này có một loại quy tắc ép buộc nào đó khiến cô không thể đứng dậy, mà dù có điều chỉnh tư thế thế nào thì một bộ phận trên cơ thể cũng phải dính chặt với ghế dựa.
Mùi tanh của rỉ sắt ngập tràn trong không khí.
Chu Thanh Thanh hoàn toàn không thể khống chế mà run rẩy, cùng lúc đấy ôm lấy cổ, cong lưng không ngừng nôn khan —— nhưng mà cũng chẳng nôn ra được gì, cho dù là đồ ăn hay dịch vị dạ dày.
Ở bên tay phải của Chu Thanh Thanh, sắc mặt của Hạ Hiểu Vân trắng nhợt đến mức có thể dung hợp với bối cảnh bên trong đại sảnh, Vệ Gia Thời vô thức mở miệng, nhìn chằm chằm vào thi thể Nhậm Tùng Sinh. Lâm Thâm Hà mấp máy môi, một nửa gương mặt của anh ta bị che đi bởi đống tóc đen lộn xộn trên đầu, anh ta cúi đầu lẩm bẩm một mình, nhưng chẳng ai có thể nghe ra được anh ta nói gì.
Vị trí của Tưởng Nghiêm ở ngay bên cạnh Cố Cảnh Thịnh, máu của đối phương vô tình bắn lên trên tay áo anh ta, anh ta cố hết sức lau đi vết máu trên quần áo, động tác chà sát có hơi điên cuồng.
Cố Cảnh Thịnh vô cảm nhìn chằm chằm nhìn con vật lông xù trông có vẻ vô hại đang ngồi trên bàn trước mặt, cảm nhận sâu sắc về cái không gian chẳng thể miêu tả bằng lẽ thường chứ đừng nói đến từ góc độ vật lý này.
——Bà đây sẽ cố gắng tin rằng thứ này là một con thỏ =_=