Gần như ngay lúc Vệ Gia Thời nhấn nút gửi, bên ngoài phòng đã vang lên tiếng cửa thang máy bị đẩy mở ra hoàn toàn.
[Người gửi: Boardgame Vui Vẻ
Bây giờ là [vòng thứ hai] của người chơi, xin hãy chú ý thời gian.]
Cố Cảnh Thịnh tiếp tục tìm kiếm manh mối, nhưng lại lén lút vểnh tai lên, sau khi nghe thấy đám người bản địa bước vào phòng bên cạnh, bắt đầu đập phá đồ đạc trong đó thì mới có thể bình tĩnh thở phào nhẹ nhõm.
——Âm thanh bên cạnh rất hỗn loạn, hình như có nhiều hơn một “người”.
Tiểu La đi đến bên cạnh Cố Cảnh Thịnh, thấp giọng thầm thì: “Cô chắc chắn là mình vừa gửi đi mật khẩu chính xác chứ?”
Sự lo lắng của anh ta với Hoắc Vân cũng có giới hạn mà thôi, nhưng dù sao Hoắc Vân cũng là một người chơi chính thức của [Boardgame Vui Vẻ], cô ta đã tích trữ được kha khá đạo cụ nên nếu bị loại thì thật đáng tiếc.
Cố Cảnh Thịnh khi còn đi học cũng không phải là một học sinh giỏi, không nghĩ tới sau khi tốt nghiệp còn có cơ hội cảm nhận được nỗi khổ tâm của các giáo viên ngày xưa: “Nếu chỉ có 1, 2 và 5 thì tôi không chắc lắm, nhưng với gợi ý Mendeleev thì có thể khẳng định là đúng. Đây là các nguyên tố thứ nhất, thứ hai và thứ năm trong bảng tuần hoàn các nguyên tố hoá học — h, he, b, thứ tự của chúng trong bảng chữ cái lần lượt là 8852, vừa đúng bốn chữ số.”
Vệ Gia Thời liền chấn động trong lòng, nhìn Cố Cảnh Thịnh với vẻ mặt như thể đang nhìn ông lớn tuổi xuân mất sớm của ngành hoá học: “Mẹ nó….Đây không phải là sức mạnh của tri thức sao?”
Cố Cảnh Thịnh bình tĩnh nói: “Đây gọi là sức mạnh của giáo dục bắt buộc — bảng tuần hoàn các nguyên tố hoá học là nội dung của cấp trung học cơ sở đấy nhé.”
Căn phòng thứ hai hiển nhiên khó tìm được manh mối hơn căn phòng thứ nhất — không gian ở đây liếc mắt một cái là có thể thấy rõ toàn bộ, hơn nữa không biết đã bao lâu rồi chưa được dọn dẹp qua, mọi thứ trong này đều bị bao phủ bởi một lớp bụi phía bên ngoài, trên vách tường màu vàng cũng đã xuất hiện nấm mốc, có hai chiếc giường sắt đều không có chăn, ga, gối hay thậm chí là đệm để nằm.
Không chỉ vậy, chiếc giường dựa đầu về phía cửa sổ đã bị sập hoàn toàn, đáng ra còn có hai chiếc tủ đầu giường, nhưng từ đống gỗ vụn còn sót lại trên mặt đất thì có vẻ chúng đã bị đập nát trước khi những người chơi đến.
Trên tường có dán rất nhiều tấm poster, màu sắc của những tấm poster không dễ nhìn cho lắm, cộng thêm số lượng dày đặc, thay vì khiến căn phòng trở nên sống động hơn thì lại khiến nó trông đặc biệt quỷ dị.
Mặc dù đã chấp nhận trong lòng về việc bản thân có một cái đầu không tốt, nhưng một mình Cố Cảnh Thịnh sẽ không thể tìm kiếm hết các manh mối trong đống poster này — vậy nên Tiểu La và anh Phương, hai con người bị buộc phải lên cùng một con thuyền rách này đành phải chủ động hợp tác, lâu lâu lại cùng nhau tổng hợp các tin tức hữu dụng.
Tiểu La: “《 Kinh nghiệm nuôi dạy trẻ của phu nhân Cò Trắng 》đang được bán chạy, mọi người quan tâm có thể đặt hàng qua điện thoại.”
Anh Phương: “Siêu thị Ếch Xanh không bao giờ đóng cửa sắp tổ chức hoạt động rút thăm trúng thưởng cuối năm, tỷ lệ trúng thưởng là 100%.”
Vệ Gia Thời: “Này, tôi thấy đây hình như là thời gian biểu làm việc và nghỉ ngơi…”
Cố Cảnh Thịnh hiện giờ không có hứng thú với việc mua sách hay là đi siêu thị, cô đi thẳng đến chỗ Vệ Gia Thời, quan sát tờ giấy lịch trình được viết một cách mơ hồ dính trên tường.
Vệ Gia Thời nhìn bạn cùng phòng của mình nhíu mày, thấp giọng hỏi: "Trong lịch trình này có ẩn giấu manh mối gì không?"
Mặc dù giải mật mã không phải là lĩnh vực mà Vệ Gia Thời am hiểu, nhưng cậu ta cũng biết sơ sơ về việc rất nhiều câu đố được đưa ra đều dựa trên số liệu thời gian——
Cố Cảnh Thịnh không thể giải thích được, nói: “Tôi chỉ cảm thấy tờ giấy này không được dán chắc chắn lắm, cậu có thể gỡ ra thử xem.”
Vệ Gia Thời: “......”
Cố Cảnh Thịnh không phải là một người chơi tự nguyện vào đây, nên cũng chẳng có cái gì gọi là ý thức bảo vệ môi trường của phó bản, đừng nói là tờ giấy này không được dán chặt vào vách tường, cho dù hai thứ này không tách ra được đi chăng nữa thì cũng không ảnh hưởng tới việc cô cào xước cái bức tường này để tìm cho ra manh mối.
“——!”
Quả nhiên bên dưới thời gian biểu có ẩn giấu tình tiết phụ, nhưng cách thể hiện máu me đến độ khiến Vệ Gia Thời khó có thể tiếp thu được.
Trên vách tường có một cái lỗ, trong đó có một con mắt đẫm máu đang nhìn chằm chằm bọn họ không ngừng.
Máu rỉ ra xung quanh cái lỗ đã khô cạn, bên cạnh còn có một dòng chữ được viết bằng máu trong lúc hoảng loạn — “Chúng ta đã bị ma quỷ đẩy xuống địa ngục và sẽ chẳng thể nào lên thiên đường trước khi hoàn thành sự trả thù này.”
Vệ Gia Thời lùi lại một bước trong vô thức, nhưng Cố Cảnh Thịnh lại chủ động tiến lại gần, quan sát một lúc rồi dùng mảnh gỗ làm công cụ, móc nhãn cầu ra khỏi cái lỗ.
Tròng mắt bị thối rữa phát ra mùi hôi thối khiến người ta buồn nôn.
Tiếng đập phá phát ra từ phòng bên, tròng mắt rướm máu trong vách tường, mọi thứ giống như một cái gông xiềng nặng nề đè lên trái tim Vệ Gia Thời, khiến cậu ta gần như mất kiểm soát, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Cố Cảnh Thịnh lại khiến cậu ta không còn sợ hãi như trước.
Vệ Gia Thời nhỏ giọng hỏi: “Y Quân, cô không thấy sợ sao?”
Cố Cảnh Thịnh nhàn nhạt nói: “Vật chết thì có gì phải sợ? Nếu tròng mắt này còn sống thì tôi mới phải kiêng kị.”
Quả nhiên có thứ gì đó đằng sau nhãn cầu — một cái khoen bị rỉ sét.