Cố Cảnh Thịnh dùng sức kéo cái khoen ra, việc này đã tác động đến cơ quan bí mật đằng sau, theo cùng với nó có bốn cái vòng quay hình tròn xuất hiện trên tường, mỗi vòng quay có một cái kim đồng hồ, những kim đồng hồ này hiện tại đều chỉ số 0.
Tiểu La: “Đây là mật mã mới à?”
Anh Phương: “Cô có thể giải mã nó không?”
Cố Cảnh Thịnh bất đắc dĩ nhún vai: “Phải có đề bài thì mới có đáp án được chứ, bây giờ chúng ta chỉ có mỗi một tờ giấy trắng để viết đáp án ở trước mặt mà thôi.”
Tiểu La và anh Phương không còn cách nào khác ngoài việc tiếp tục quan sát các tấm poster loè loẹt và giấy quảng cáo trên tường.
Cuối cùng vẫn là Vệ Gia Thời tìm ra manh mối.
Manh mối mới không ở trên tường mà ở trên mặt đất — ba trang giấy ố vàng không biết được xé từ đâu ra, gấp thành những ô vuông nhỏ được đặt dưới chân giường.
Cố Cảnh Thịnh cảm thấy [Boardgame Vui Vẻ] có vẻ đang muốn chơi chết mình =_=.
“Không ai muốn chịu trách nhiệm về vụ tai nạn xảy ra ở Viện điều dưỡng “Rosemary” cả! Ngay đến cảnh sát cũng chỉ tiến hành một cuộc khám xét đơn giản rồi nhanh chóng rời đi. Nơi tuyệt đẹp này dường như đã bị mọi người lãng quên mất.”
“Anh ta tự gọi mình là Andrey · Adams, là một chàng trai trẻ tuấn tú, nhưng gương mặt anh ta lại quá nhợt nhạt, như thể anh ta đã lâu không được nhìn thấy ánh sáng mặt trời... Không, không, không, Andrey không hề thô bạo một chút nào. Ngược lại, anh ấy chăm chỉ và vui vẻ, rất thích trò chuyện cùng với người khác, mọi thứ nhìn qua đều rất bình thường, tôi khó có thể tin rằng anh ấy là một bệnh nhân tâm thần đã giết chết bác sĩ điều trị của mình rồi bỏ trốn.”
"Cảnh sát trưởng ▇▇▇ cho biết, tính đến thời điểm hiện tại thì vẫn còn một số lượng bệnh nhân tâm thần đáng kể vẫn chưa bị bắt giữ, nhưng ông ấy rất tự tin vào việc bắt được những phần tử nguy hiểm này."
Hai trang đầu tiên chứa các đoạn trích từ các báo cáo liên quan đến vụ tai nạn tại Viện điều dưỡng “Rosemary”, và trang thứ ba, cũng chính là trang quan trọng nhất có bốn dòng số và một câu nói:
“1456, 369
123, 367
3214789654
147, 12369, 456, 789”
“Phương pháp của Johan tiên sinh đã cho mình linh cảm về việc tạo ra mật mã mới, đến cả bạn bè mình cũng phải khen ngợi, nhưng chỉ có bản thân mình mới biết nó chẳng thể nào so sánh được với mật khẩu do Johan tiên sinh tạo ra! Thậm chí nó còn không phải tính toán gì cả!”
Cố Cảnh Thịnh đặt tờ báo xuống, nhắm mắt lại, dùng tay nhéo nhéo chính giữa lông mày.
Mặc dù cô không nói rõ nhưng mọi người ở đây đều cảm nhận được sự mệt mỏi của cô — cái này đến từ việc sau khi tốt nghiệp rồi mà còn bị kéo trở lại phòng thi, đúng là chết không nhắm mắt.
Vệ Gia Thời cẩn thận đưa ra đề nghị: “Hay là chúng ta sao chép manh mối rồi gửi cho X Quân, sau đó mọi người cùng nhau suy nghĩ nhé?”
Cố Cảnh Thịnh mở mắt ra, khẽ lắc đầu: “Manh mối lần này khá rõ ràng, tôi đại khái có thể đoán được mật khẩu là gì rồi.”
Vệ Gia Thời mang theo kính sợ nhìn lên đầu của Cố Cảnh Thịnh, tựa hồ trên cổ cô là một bộ não đã được khai sáng.
Cố Cảnh Thịnh: “Mật khẩu hẳn là 4, 7, 6, 8.”
Anh Phương nhìn cô một cái, hỏi: “Vì sao lại thế?”
Một con cừu cũng là thả, mà ba con cừu cũng là chăn(*), Cố Cảnh Thịnh không ngại chia sẻ cách giải đề của mình với những người khác: “Những con số xuất hiện trong mật mã lần này đều không vượt quá chín, mà dựa vào ma phương bậc bốn đã được sử dụng để giải mã căn phòng trước đó, chính là hình vuông có 16 ô vuông nhỏ, đây rất có thể là hình vuông với 9 ô vuông nhỏ.”
(*)一只羊也是放,三只羊也是赶: câu tục ngữ ẩn dụ rằng dù số lượng công việc ít đến đâu thì vẫn phải tốn nhiều công sức, nên làm cùng nhau thì tốt hơn.
Vệ Gia Thời: “Vậy các hàng lúc này cũng cộng vào để có kết quả giống nhau à?”
Cố Cảnh Thịnh: “Không phải đâu, cậu xem đi, người thiết kế mật mã đã viết rõ ‘Thậm chí nó còn không phải tính toán gì cả’ đây này, cho nên cậu chỉ cần điền số từ 1 đến 9 theo thứ tự từ trái sang phải, sau đó nối với nhau theo manh mối là được.”
Vệ Gia Thời làm theo ý tưởng Cố Cảnh Thịnh đưa ra, tiếp tục suy nghĩ — nếu dấu phẩy là đường phân cách, sau khi nối 1456 với nhau sẽ được chữ “L” nằm ngang, rồi gộp lại với 369 là hình chữ “I” đứng thẳng sẽ ra được số “4”?
Cố Cảnh Thịnh lần lượt di chuyển kim đồng hồ đến vị trí tương ứng với các số tìm ra, sau đó phát ra một tiếng “tách” nhẹ, ở giữa bức tường trơn nhẵn bỗng nhiên được tách ra làm hai, lộ ra một khe hở có thể cho một người đi qua.
Cố Cảnh Thịnh thở phào nhẹ nhõm, nói với Vệ Gia Thời: “Gửi manh mối chúng ta tìm được cho X Quân đi.”
Vệ Gia Thời gật đầu: “Tôi sẽ nhắn luôn cả phương pháp giải mã!”
Cố Cảnh Thịnh đặc biệt chú ý tới động tĩnh của phòng bên cạnh, cô cũng không vội tiến vào phòng thứ ba ngay mà thay vào đó cởi chiếc áo blouse trắng đang mặc ra, khoác lên tay rồi quan sát cẩn thận.
——Dù phân tích theo giá trị thực tế hay từ góc độ thẩm mỹ thì chiếc áo khoác này cũng chỉ có thể nằm trong thùng rác hoặc lò đốt mà thôi, mặt trên không chỉ dính đầy vết máu cũ lớn bé khác nhau mà còn bị lưỡi dao sắc bén cắt thủng một lỗ.
Nhìn chỗ bị rách ở bên ngực trái, nơi này hẳn là có chiếc thẻ xác định thân phận nhưng Cố Cảnh Thịnh không thể tìm thấy nó.
Vệ Gia Thời thấy vậy liền nhanh chóng cởi áo blouse trắng của mình ra, đặt bên cạnh để Cố Cảnh Thịnh tiện so sánh các chi tiết.
Tiểu La thò người qua, ngập ngừng hỏi: “Cô đang tìm gì thế?”
Cố Cảnh Thịnh cũng không định giấu diếm: “Kiểm tra xem trên đó có manh mối gì không — tôi có chút lo lắng về điều kiện cuối cùng để qua cửa.”
Tiểu La: “Cô không sợ bị người khác nhìn thấy rồi nghĩ cách qua cửa trước à?”
Cố Cảnh Thịnh liếc nhìn anh ta, tỏ vẻ không có ý độc chiếm quyền sở hữu trí tuệ, thản nhiên nói: “Nếu người khác thật sự có thể đoán ra được thì đó cũng là bản lĩnh của bọn họ thôi.”
Tiểu La: “......”
Đã xác nhận qua ánh mắt, quả nhiên là người chơi cao cấp.
Những người chơi chính thức đều biết trong [Boardgame Vui Vẻ], vượt qua độ khó càng cao thì phần thưởng nhận được sẽ càng hậu hĩnh, tuy nhiên đây lại là một thế giới đầy rẫy rủi ro, ngay cả trò chơi có độ khó thấp nhất cũng có thể cướp đi sinh mệnh của người chơi lúc nào không biết.
La Tiểu Viên cũng từng nghĩ đến việc thử thách ở độ khó cao hơn, nhưng không biết từ khi nào bắt đầu, anh ta chỉ có một mong muốn đơn giản nhất là có thể sống sót.
Cố Cảnh Thịnh kiểm tra xong rồi lại mặc thứ rách nát đó vào, Vệ Gia Thời có vẻ hơi chán ghét vết máu dính trên áo blouse trắng, nhưng cuối cùng vẫn giữ nguyên đội hình về mặt ngoại hình với những người chơi khác.
“Đồng phục trong bệnh viện này đều là freesize hả?” Áo khoác của Vệ Gia Thời hơi chật, trái ngược hoàn toàn với bạn cùng phòng của mình — tay áo của Cố Cảnh Sinh còn dài hơn cổ tay một chút, cô phải xắn lên thì mới dễ dàng hành động.
“Rầmm——”
——————
Hạ Hiểu Vân kiểm soát thời gian vừa đúng lúc, chỉ năm giây trước khi họ quyết định bước vào căn phòng thứ ba, một tin nhắn mới đã được gửi đến.