Lúc này, Hạ Hiểu Vân liên tiếp nhận được rất nhiều tin nhắn, tin đầu tiên đến từ Cố Cảnh Thịnh, trong đó ghi lại manh mối cô tìm được ở hành lang bên mình cùng phương pháp giải ma phương cấp bốn, tin thứ hai đến từ một nơi mà bọn họ chưa từng biết tới.
[Lý Thiêu tới Hà Thanh Hoa:
Chị Thanh Thanh, em sắp không chịu nổi rồi, trong sảnh lễ tân này chỉ có một mình em thôi, không còn ai khác! Các cửa phòng xung quang đều không mở được, ngăn tủ cũng bị khoá lại hết!
Rốt cuộc bây giờ em phải làm gì đây? Em không muốn chết trong phó bản trừng phạt này đâu!]
Hạ Hiểu Vân nhìn tin nhắn mới nhất, ánh mắt hơi dừng lại — dựa trên nội dung tin nhắn trước đó, tất cả người chơi đều đang hăng hái chiến đấu ở các hành lang khác nhau, nhưng có một người chơi duy nhất bị bỏ lại ở giữa sảnh lễ tân.
Hơn nữa vì sao lại gọi là phó bản trừng phạt, rốt cuộc là đang nói về cái gì…
Hạ Hiểu Vân không thể chìm đắm trong suy nghĩ quá lâu — Cao Bất Dịch nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt muốn nói lại thôi.
“Tôi cũng đang suy nghĩ về chuyện sảnh lễ tân nhưng vẫn chưa có nhiều manh mối cho lắm.”
“Ma phương cấp bốn mà bạn cùng phòng cô vừa nhắc đến là gì thế?”
Hạ Hiểu Vân và Cao Bất Dịch vốn tưởng họ có tâm linh tương thông, nhưng thực tế lại chẳng kết nối được sóng não của nhau: “……”
Chu Soái đứng ngoài quan sát mọi chuyện, xong lại nghĩ tới hai người bạn cùng phòng đã bị tách ra trong phó bản.
Hạ Hiểu Vân dừng lại rồi giải thích: “Ma phương cấp bốn nghĩa là…”
Cao Bất Dịch vội vàng ngắt lời đối phương: “Được rồi, được rồi, cô chỉ cần biết rõ là đủ, chứ nói với tôi cũng vô dụng mà thôi, nếu tôi có thể hiểu được chuyện này thì đã chẳng lần nào cũng thi trượt hồi còn đi học.”
“……”
Hạ Hiểu Vân không phải người đặc biệt thích nói chuyện phiếm, bây giờ cô bắt đầu nghi ngờ về việc mình đã quên mất phương pháp giao tiếp với người khác do đã lâu không dùng tới =_=.
[Hà Thanh Hoa tới Lý Thiêu:
Đừng lo lắng quá, nếu hiện tại chỗ em không có nguy hiểm gì thì hãy quan sát xung quanh để tìm thêm manh mối, tốt nhất không nên hoảng sợ.
Chị đang ở tầng 4, chỉ cần có cơ hội sẽ xuống đại sảnh để tìm em ngay.
Phó bản trừng phạt cũng không quá khủng khiếp đâu, nếu em kiên trì thì mọi việc sẽ ổn thôi.]
Chu Soái thấp giọng lẩm bẩm: “An ủi kiểu này thì chắc phải là chị em ruột nhỉ?”
Cao Bất Dịch cười cười, ngậm cây tăm xỉa răng trong miệng: “Trong [Boardgame Vui Vẻ] thì mỗi phòng mỗi cảnh, có phòng giống chúng tôi, cũng có phòng thì giống chị em ruột như vậy, tên nhóc họ Lý kia cũng khá may mắn đấy chứ…Chỉ cần không vào phòng nào khiến cậu phải hối hận vì sao lại sống lại sau khi chết thì đã là may mắn rồi.”
Dường như tất cả mọi người đều nhận thấy vòng chơi đầu tiên sắp kết thúc, ngày càng có nhiều người trao đổi thông tin ở những giây cuối cùng——
[Anh Phương tới Hoắc Văn:
Gửi tất cả các manh mối cùng thông tin về mật mã trong căn phòng thứ nhất đến đây.]
[Đinh Phát tới Nhạc Khương:
Chị Nhạc, em và Tiểu Trần đều đang ở tầng 1, bên cạnh còn có người tên là Mạc Thang Thang.
Vị họ Phương, Hoắc Văn nhờ tôi nói với anh là nơi này chỉ tìm được một ít nội dung trong cuốn nhật ký vô dụng và một tấm thẻ có viết “1, 2, 5 Mendeleev”, tôi không chắc đó có phải manh mối hay không nhưng mật mã trong căn phòng thứ hai có bốn chữ số nên nó không khớp chút nào.]
Sau khoảng năm giây, một tin nhắn mới được gửi đến điện thoại của mọi người——
[W Quân tới X Quân:
Đinh Phát, Tiểu Trần, Hoắc Văn và Mạc Thang Thang, dựa vào manh mối các cậu cung cấp, mật mã là 8852.]
Vệ Gia Thời sử dụng quy tắc công khai tất cả tin nhắn để gửi thông báo cho những người chơi khác.
Giờ phút này Đinh, Trần, Hoắc, Mạc bốn người nghe thấy tiếng đập cửa đã sợ hãi tới mức trốn vào căn phòng đầu tiên.
Trần Tể cầm lấy điện thoại, vẻ mặt kích động: “Có mật mã rồi, chúng ta có thể đi ra ngoài!”
Đinh Phát cắn răng: “Bây giờ chúng ta ra ngoài, lỡ như đụng phải quái vật thì làm thế nào bây giờ?”
Trần Tể nghe xong gương mặt liền biến sắc.
Mạc Thang Thang co rúm người lại: “Tôi vừa tới nơi này, chỉ là người mới thôi, mấy người không thể bắt tôi làm việc này!”
Vẻ mặt Đinh Phát ủ rũ, nói với Hoắc Văn: “Cô là người nhờ tôi gửi manh mối, tin nhắn cũng là cho cô, vậy cô đi mở cửa đi.”
Hoắc Vân gần như không nhịn được hét lớn: “Nếu lúc nãy anh trực tiếp ra ngoài mở cửa, bây giờ đã ——”
“Uỳnh!”
Tiếng cửa thang máy bị đập vỡ khiến bốn người im lặng trong giây lát.
“Lạch bạch lạch bạch——”
Tiếng bước chân nặng nề cùng tiếng kim loại va chạm với mặt đất chói tai vang lên, dần dần tiến lại gần, sau đó dừng lại trước cánh cửa bốn người đang đứng.
Hô hấp của Hoắc Văn gần như ngừng lại, sắc mặt trắng bệch, tay chân không thể khống chế được mà run lên, trong lòng cảm thấy vô cùng hối hận — nếu vừa rồi bọn họ trực tiếp mở ra cánh cửa thứ hai, nếu mấy người nhát gan này không đùn đẩy cho nhau, nếu bản thân có đạo cụ mạnh hơn, nếu không bị tách ra khỏi hai người còn lại….