[X Quân tới Y Quân nói: Có ba người bản địa đang đuổi theo chúng tôi, S Quân vừa ra ngoài thử đấu một trận với họ.
S Quân bị thương nhẹ, còn đối phương không có người nào bị loại, bây giờ đang bị đạo cụ chặn ở hành lang gần phía thang máy.
Hành động của những người dân bản địa này cực kỳ điên rồ, ngoài ra thị lực của họ gần như đã hoàn toàn vô dụng, thính giác cũng không có sự cải thiện đáng kể nào.
Để tránh gây ồn ào kích thích tới dân bản địa, chúng tôi không thể tiếp tục giải mật mã bằng vũ lực trong căn phòng thứ hai — việc giải mã cũng không khó nhưng có giới hạn thời gian nên chúng tôi cần phải tốc chiến tốc thắng.
Đoạn trích từ một số manh mối được tìm thấy trong căn phòng thứ hai như sau:
“ ‘Không biết từ khi nào, tôi bắt đầu trở nên nhạy cảm, cáu kỉnh, lúc nào cũng trong trạng thái hoảng loạn, phải trốn vào góc nói chuyện một mình…
Tôi không thể phân biệt giữa ngày và đêm, thậm chí đến nhắm mắt cũng không dám, tôi sợ trong giấc mơ sẽ phải trở lại cái nơi giống như là địa ngục đó!’
Sau khi nhận được sự đồng ý của gia đình bà Sophia, chúng tôi đã trích một đoạn trong bức di thư và đăng nó lên báo.
Bà Sophia từng là y tá trưởng của Viện điều dưỡng Rosemary và cũng là người sống sót sau vụ tai nạn, cách đây năm ngày, người ta đã tìm thấy bà trong phòng tắm của căn hộ và đã cắt cổ tay tự sát.”]
Chưa cần phải đọc kỹ, sau khi Thương Mân Nga nhìn thấy dòng “giải mã không khó” trong tin nhắn, anh cảm thấy vết thương mà dân địa phương vừa gây ra đã bắt đầu đau nhức — cơn đau trước đó là đến từ thân thể, còn cái sau là đến từ đầu óc.
Cao Bất Dịch không hề có ý định thông cảm với cậu ta, hơn nữa còn lợi dụng mọi cơ hội để bỏ đá xuống giếng: “Vết thương cũ còn chưa lành đã lao lên cùng người ta cứng đối cứng, bây giờ thì hay rồi, vết thương mới chồng lên vết thương cũ.”
Thương Mân Nga xoa xoa cánh tay, khịt mũi: “Mấy tên đó còn bị thương nặng hơn tôi đấy, không phải bọn họ không nói đạo lý ba đánh một thì còn chưa biết ai sống ai chết đâu nhé — mà lúc nãy trong khi giao chiến, tôi xác định thực lực của mình đã bị suy yếu khá nhiều.”
Cao Bất Dịch đưa tay ra vỗ mạnh vào trán bạn mình: “Còn định giảng đạo lý với NPC cơ à, cậu lại quên trải nghiệm trong phó bản trước đó rồi phải không?”
Lúc bọn họ nói chuyện cũng không hạ thấp giọng, như thể chắc chắn rằng nhóm dân bản địa trong chốc lát sẽ không thể vượt qua sự ngăn cản của đạo cụ.
Nếu Hạ Hiểu Vân và Chu Soái đọc được phần giới thiệu đạo cụ của Thương Mân Nga thì có lẽ họ sẽ hiểu sự tự tin của hai người này đến từ đâu——
[Hạt yến mạch phát triển thần tốc: Trên đường về nhà, ▇▇▇ tiên sinh đã phát hiện những hạt giống yến mạch rớt ra từ trong túi của mình đã phát triển thành một cái cây che trời.
Không cần đất, nước hay thậm chí là ánh sáng mặt trời, hạt yến mạch sẽ bắt đầu phát triển mạnh mẽ ngay khi chúng chạm đất.
“ ▇▇▇ tiên sinh luôn thích trèo lên cây yến mạch để chạm tới các đám mây, thật không may khi đang mải chơi đùa với các thiên sứ nhỏ, cái cây đã bị thợ săn chặt đổ, sau đó ông ấy đã bi thảm rơi thẳng xuống chiếc bẫy của quỷ dữ.”
Cấp bậc vật phẩm: ★★
Ghi chú: Đây là vật phẩm sử dụng một lần.]
Khi Thương Mân Nga nhận ra bản thân không thể đánh bại ba kẻ đang đuổi giết mình, anh ta ngay lập tức nhảy ra khỏi thang máy, nhanh chóng ném [Hạt yến mạch phát triển thần tốc] ra ngoài, tốc độ phát triển của nó không làm phần giới thiệu thất vọng, sau đó nhanh chóng chia hành lang thành hai không gian riêng biệt, những cành lá khổng lồ của cây yến mạch tiếp tục vươn ra hai bên, nếu Hạ Hiểu Vân không nhanh chóng giải được mật mã, bốn người bọn họ có khi đã bị đống rễ cây đang điên cuồng mọc ra này nhốt chặt bên trong căn phòng thứ hai.
Lúc này Hạ Hiểu Vân cùng những người khác đã bước vào cánh cửa thứ ba trong hành lang.
Không gian bên trong cánh cửa còn rộng hơn hai phòng trước gộp lại, điều này cũng dễ hiểu thôi, tuy số phòng đã bị mờ và ố vàng theo thời gian nhưng miễn cưỡng vẫn có thể nhìn ra được hai chữ “phòng chờ”.
Bóng đèn treo dây trên trần nhà lơ lửng rủ xuống, trông như thể chuẩn bị rơi ra tới nơi, Thương Mân Nga phải nhấn liên tục ba lần mới có thể bật đèn lên.
Đúng lúc này, điện thoại di động của người chơi nhận được một tin nhắn mới:
[Hoắc Vân tới anh Phương:
Cứu mạng! Mạc Thang Thang đi cùng tôi đã bị dân bản địa bắt được, hiện tại chúng tôi đang trốn ở phòng bên cạnh nhưng chẳng bao lâu nữa họ sẽ đuổi tới, tôi nên làm gì bây giờ! ]
Ánh mắt của Thương Mân Nga trầm xuống, anh đút hai tay vào túi quần, hơi ngẩng đầu lên, hạ giọng tới mức như thể đang tự nói với chính mình: “Người đã bắt đầu chết ở tầng 1 rồi, không biết tình hình ở tầng 4 bây giờ thế nào?”
Khoảnh khắc nhìn thấy tin nhắn mới, sắc mặt Chu Soái nhanh chóng trở nên khó coi — người bị bắt là Mạc Thang Thang, cũng là người chơi của phòng 08289 giống anh ta.
Chu Soái nhìn hai người Cao, Thương, giọng nói run rẩy mang theo một tia hy vọng: “Nếu người chơi bị bắt được thì hậu quả sẽ thế nào?”
[Người gửi: Boardgame Vui Vẻ
Người chơi chính thức [Mạc Thang Thang] đã chết, những người sống sót phải thật nỗ lực đó nha.]
Thương Mân Nga định hé miệng rồi lại ngậm lại — [Boardgame Vui Vẻ] đã cho những người chơi thấy được kết cục tàn nhẫn của Mạc Thang Thang bằng một phương pháp trực tiếp nhất.