Đọc tin nhắn xong, sắc mặt Chu Soái nhanh chóng trở nên xám xịt.
Hạ Hiểu Vân tựa như nghĩ tới cái gì, cô nhẹ giọng hỏi: “Tôi thấy hơi lạ, cậu và Mạc Thang Thang vẫn còn một người đồng hành nữa ở tầng 4, nhưng sao đến bây giờ vẫn chưa có tin tức gì của cô ấy nhỉ?”
Chu Soái nghe vậy, sắc mặt đột nhiên thay đổi, nhanh chóng lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn——
[Đại Chu tới Vu Xu:
Xu Xu, bây giờ cậu sao rồi?]
Ở hành lang số 4, trước cánh cửa thứ ba.
Trong số bốn người chơi được [Boardgame Vui Vẻ] đưa đến đây, người chơi nam duy nhất là Ngôn Vô Vật tiến lên phía trước, cách khoá cửa chỉ còn một bước, mái tóc của anh ta hất ra sau, được chải chuốt kỹ càng, sống mũi thẳng tắp có đeo một chiếc kính gọng vàng, trên người mặc áo blouse trắng dính máu khiến anh ta trông giống với bối cảnh ban đầu mà nhà sản xuất thiết lập hơn bất kỳ người chơi nào khác.
Giọng nói của Ngôn Vô Vật rất trong trẻo, anh ta gật nhẹ đầu với cô gái đi cùng mình, nói: “Cô Vu, mời cô tới đây.”
Vu Xu đang ngồi bệt trên mặt đất ngẩng đầu lên, trên gương mặt trái xoan xinh đẹp đổ đầy mồ hôi lạnh, cô giấu hai tay vào trong ngực, liều mạng lắc đầu.
Máu từ cổ tay áo chảy ra, từng giọt rớt xuống sàn.
Vu Xu rơi nước mắt, đau khổ cầu xin: “Anh đã chặt hai ngón tay của tôi rồi, tôi không muốn lại…”
Ngôn Vô Vật ôn nhu nói: “Nhưng ít ra cô vẫn còn sống không phải sao — nếu cô có thể giải được mật mã thì tôi cũng không định tàn nhẫn với phụ nữ thế này đâu.”
Vu Xu không khỏi run rẩy: “Vậy sao anh không tự đi mà chặt ngón tay của mình ấy!”
Ngôn Vô Vật không nhịn được nhếch mép, cứ như thể vừa nghe được một câu chuyện cực kỳ buồn cười, anh ta phải cười một hồi rồi mới chậm rãi giải thích: “Bởi vì tôi mạnh hơn cô, đương nhiên sẽ có nhiều giá trị để sống hơn rồi.”
Giọng nói nghe thì nhẹ nhàng nhưng nội dung lại lạnh lùng và đáng sợ.
Do sự phân phối của hệ thống, hai cô gái còn lại không thể không đi cùng Ngôn Vô Vật, cả hai đều giữ im lặng trong suốt quá trình, không biết có phải tự nhận thấy thực lực của mình còn kém nên không đủ tư cách để lên tiếng, hay đã quá quen với cái thế giới vặn vẹo trong [Boardgame Vui Vẻ] này rồi.
Thấy Vu Xu nhất quyết không chịu lại gần mình, Ngôn Vô Vật đành tỏ ra phong độ, chủ động đi về phía cô gái, khi khoảng cách giữa hai người rút ngắn chỉ còn một mét, Vu Xu đột nhiên hét lớn, nhảy lên khỏi mặt đất, vung con dao trong tay lên rồi đâm về phía Ngôn Vô Vật.
Cánh tay vừa duỗi ra được nửa đường, Vu Xu liền cảm giác được trên tay trở nên lạnh lẽo — cô bất lực nhìn ngón giữa và lòng bàn tay trong nháy mắt tách ra, mang theo một vệt máu, sau đó là lưỡi dao sắc bén đâm vào tim, vô cùng đau đớn.
Hà Thanh Hoa nhìn Vu Xu đang ôm ngực run rẩy nằm trên mặt đất, trong lòng hít một hơi thật sâu: Cô thấy rõ lúc đó Ngôn Vô Vật ra tay cắt đứt ngón tay của Vu Xu cực nhanh, nhưng trừ việc này ra thì không gây thêm tổn thương nào khác cho đối phương, nên nếu Vu Xu nhanh chóng mất đi sức chiến đấu thì chỉ có thể là do gã đã sử dụng một đạo cụ đặc biệt nào đó.
Những kẻ truy đuổi tuy có thị lực kém nhưng thính giác vẫn còn rất tốt, sau khi bị giọng nói của Vu Xu hấp dẫn, lần lượt bước ra khỏi căn phòng đầu tiên, tiến đến gần đám người Ngôn Vô Vật.
“Lạch bạch! Lạch bạch! Lạch bạch!”
Trước khi những kẻ truy đuổi đến gần, Ngôn Vô Vật đã tóm lấy Vu Xu, người vẫn còn đang thoi thóp nằm trên mặt đất, dễ dàng ném cô ấy như ném một bao cát đến trước mặt những kẻ này.
Con mồi được dâng đến tận miệng thành công ngăn cản bước chân của những kẻ truy đuổi, Vu Xu cảm thấy đau đớn, thống khổ cực độ, mơ hồ nhìn được bóng dáng của cái chết đang từng chút một đến gần mình.
…...
[Người gửi: Boardgame Vui Vẻ
Người chơi chính thức [Vu Xu] đã chết, những người sống sót phải thật nỗ lực đó nha.]
Ngôn Vô Vật cẩn thận cầm ngón giữa lấy được từ trên tay Vu Xu, nhét nó vào ổ khóa.
“Cạch.”
Khóa cửa được mở ra.
[Chìa khóa nhỏ của em gái: Em gái nhỏ tốt bụng và đáng yêu lau khô nước mắt, mang theo hành lý và một chiếc ghế gấp nhỏ, rời nhà đi tìm bảy người anh trai đã bị ma thuật tà ác biến thành quạ đen của mình.
▇▇ là một ngôi sao biết đồng cảm, nó đã chỉ cho em gái nhỏ cách để mở ra cánh cửa của ngọn núi Pha Lê.
“Cô bé tốt bụng, đừng buồn vì chiếc chìa khoá đã mất nữa, hãy dùng dao để cắt đi những ngón tay trắng nõn này, đây sẽ là chiếc chìa khóa vạn năng có thể mở ra ổ khoá chắc chắn nhất thế gian đấy.”
Cấp bậc vật phẩm: ★★★★
Lưu ý: 1. Vì mỗi ổ khóa đều có chìa khóa riêng nên mỗi ngón tay chỉ có thể mở được một ổ khóa.
2.. Chìa khóa phải được lấy ra khỏi người sống thì mới có thể mở được, sau ba mươi phút rời khỏi lòng bàn tay thì chìa khóa sẽ bị vô hiệu.]
Ngôn Vô Vật không quan tâm đến chuyện gì xảy ra giữa dân bản địa và Vu Xu, sau khi mở cửa, anh ta khiêm tốn để Hà Thanh Hoa và Nhạc Khương đi vào trước, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại.
“Nếu cô Vu đã không may qua đời, vậy thì kế tiếp…” Ánh mắt không hề có độ ấm của Ngôn Vô Vật nhìn qua nhìn lại giữa hai người bọn họ vài lần, cuối cùng dừng lại trên người Nhạc Khương, “Tiếp theo sẽ đến lượt cô đấy, cô Nhạc ạ.”
————
Bên trong cánh cửa thứ ba của hành lang số 3 vẫn là một phòng bệnh, nhưng nếu so sánh với diện tích của phòng thứ hai thì đó là sự khác biệt giữa phòng tập thể và phòng đôi, nhà vệ sinh công cộng và chiếc bồn cầu tự xả trong phòng.
Chiếc đèn trong căn phòng này đã lâu không được bảo dưỡng, nhưng may mắn không bị hư hỏng quá nặng, tuy nhiên chiều cao của bốn người lại là cả một vấn đề để có thể bật nó lên. Là một chiếc đèn huỳnh quang dây kéo ngày xưa, nó được treo lủng lẳng trên trần nhà nhưng chỉ còn lại một đoạn dây rút ngắn ngủn.
Vệ Gia Thời căng tai lắng nghe động tĩnh của những kẻ truy đuổi, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm nói: "Hình như bọn họ vẫn còn trong phòng thứ nhất..."
"Tingg——"
Tin nhắn của [Boardgame Vui Vẻ] được gửi đến vào đúng lúc này.
Hai cái chết liên tiếp của Mạc Thang Thang và Vu Xu khiến tâm trạng của Vệ Gia Thời trong nháy mắt tụt dốc không phanh, Cố Cảnh Thịnh không biết phải an ủi đứa trẻ này thế nào, chỉ có thể cố gắng rời sự tập trung của cậu vào nhiệm vụ trước mắt, để miễn cho vừa đồng tình với người ta xong thì đã tự đưa mình lên thông báo, nhưng dù sao...
Ánh mắt của Cố Cảnh Thịnh hơi trầm xuống —— nếu Mạc Thang Thang và những người khác gặp chuyện ngoài ý muốn vì tìm ra mật mã quá muộn, thì ở hành lang số 4 mọi người đều quá mức im lặng, đến nay chỉ có một mình Hà Thanh Hoa truyền ra tin tức. Có lẽ điều đáng sợ hơn cả những kẻ truy đuổi chính là... “nhân hoạ”.