Phòng này tuy có rất nhiều cửa sổ nhưng chúng đều được hàn kín hoàn toàn bằng những thanh sắt to bằng cánh tay, những sản phẩm bằng sắt kiểu này vẫn luôn cực kỳ chắc chắn cho đến tận ngày nay.
Cố Cảnh Thịnh cố gắng nhìn ra ngoài qua khe hở giữa song sắt — thị lực của cô so với thời đại mà người người nhà nhà đều phải đeo kính thì cũng coi như khá tốt, hơn nữa sau khi ăn kẹo của phu nhân Cò Trắng, đôi mắt tiếp tục được cải thiện, nhưng vẫn không nhìn thấy bất cứ tin tức hữu ích nào ngoài vài cái vết bẩn trên kính ra. Cái chính phải kể đến là viện điều dưỡng "Rosemary" nằm ở vị trí không bình thường, hơn nữa nơi này còn thiếu công cụ chiếu sáng ngoài trời trầm trọng. ╮( ̄_ ̄)╭.
Vệ Gia Thời bất an: “Tại sao bên ngoài bệnh viện lại không có đèn nhỉ?”
Tiểu La hừ một tiếng: “Bóng tối sẽ tạo ra bầu không khí âm u đáng sợ, đồng thời cũng khiến chúng ta bỏ đi ý định cầu cứu từ bên ngoài — [Boardgame Vui Vẻ] lúc nào cũng sử dụng chiêu này cả.”
Cố Cảnh Thịnh vốn dĩ đã không có hi vọng nên khi nghe xong những lời này, cô cũng không cảm thấy có gì tiếc nuối, dù sao trong căn phòng nơi mọi người đang đứng, cả về mặt không gian lẫn nội hàm bên trong đều đủ để cô có thể phát huy hết khả năng quan sát đặc biệt của mình.
Mười sáu giường bệnh được sắp xếp theo thứ tự, không giống với phòng bên cạnh, chân giường trong này được gắn cố định xuống sàn nhà, không còn không gian để thế lực bên ngoài có thể chèn vào những tờ giấy nhỏ, nếu nhìn kỹ còn thấy được những dòng chữ nguệch ngoạc mờ hồ được sơn bằng màu đỏ. Số thứ tự bắt đầu từ “01” và kết thúc ở “16”.
Giường “01” nằm đối diện với giường “16”, ở giữa chỉ có một lối đi không rộng lắm, nếu người chơi nằm trên đó thì có thể ngẩng đầu nhìn nhau mà không cần phải đứng dậy.
Giường bệnh ở đây không bị hư hỏng hoàn toàn như giường bệnh phòng bên, nhưng trên đó vẫn có những thanh sắt bị gãy, ga trải giường bị thủng tới mức nếu ném nó xuống sông thì đến cá cũng không vớt được chứ nói gì tới thực vật thủy sinh.
Trên tường và ga trải giường có những vết máu lưu lại, có một số những giọt máu không đều, số còn lại có thể nhìn ra đường nét hình dáng của một người đang vùng vẫy.
Vệ Gia Thời ho khan hai tiếng — nếu môi trường trong phòng này khiến cậu bị tổn thương tinh thần nghiêm trọng, thì việc thiếu không khí trong lành ở nơi đây trong một khoảng thời gian không xác định cũng để lại ám ảnh cho hệ hô hấp của cậu, không khác gì nỗi ám ảnh với loại vũ khí hóa học.
Việc khoá cửa sổ thì có thể giải thích là do cần ngăn cản bệnh nhân thoát ra bên ngoài, nhưng trong này lại còn không có cả ống thông gió, bệnh viện tâm thần thì không cần quan tâm đến thể chất của bệnh nhân à?
Mặc dù mỗi người chơi ở đây đều có suy nghĩ khác nhau, nhưng mọi người đều nhất trí cho đánh giá kém với cái môi trường kiểu này trong phó bản mà không có gì phải bàn cãi, bốn người tự động giải tán sau đó nhanh chóng tiến hành lục soát toàn bộ căn phòng.
Tiểu La cũng là một người chơi chính thức có kinh nghiệm phong phú, từ trước tới nay đã quen với việc bày mưu tính kế với mấy người đồng hành, nay lại gặp phải một người chơi thân thiện như Cố Cảnh Thịnh, cậu ta lại cảm thấy không quen: “Cô không lo lắng về việc chúng tôi sẽ giấu đi manh mối trong phòng khi tìm thấy nó à?”
Cố Cảnh Thịnh thành thật nói: “Trước khi nhìn thấy câu đố ở phòng thứ nhất thì tôi cũng có chút lo lắng đấy.”
...Đúng vậy, nếu Tiểu La có ý định giữ kín manh mối, thì cậu ta cũng chẳng có chút tự tin nào khi dùng chính bộ não của mình để viết ra đáp án chính xác cả. ╮( ̄_ ̄)╭.
Bốn người bọn họ đều có hiệu suất cao, ngay cả Vệ Gia Thời, người lần đầu tiên tham gia vào phó bản cũng hiểu rõ công việc của mình, sau đó bọn họ đã nhanh chóng tìm thấy chiếc hộp sắt cao bằng đầu gối đặt ở ba góc phòng.
Các góc của hộp sắt đã được bọc vải, trên chiếc hộp còn được vẽ hình những chú chim đang bay không vượt quá trình độ của học sinh tiểu học — Cố Cảnh Thịnh cảm thấy những tấm ảnh chụp của mình trông còn nghệ thuật hơn chúng ấy chứ — ngoại trừ cái nắp phẳng ở mặt trên mà Vệ Gia Thời tìm thấy, hai chiếc hộp còn lại có tay nắm trông giống như chỗ vịn tay trên xe buýt, nhưng dù những người chơi chính thức có cố gắng tự mình dùng sức hay đồng tâm hiệp lực đi nữa cũng không thể nâng chiếc hộp lên dù chỉ một cm, như thể nó cũng giống với chân giường sắt, đều bị gắn chặt xuống sàn.
Nơi duy nhất không có bất cứ manh mối nào nằm trong phạm vi tìm kiếm của Tiểu La, Cố Cảnh Thịnh quyết định kiểm tra lại giúp cậu ta trước khi tìm hiểu những chiếc hộp sắt còn lại.
Tiểu La hơi hối hận về lời nói trước đó của mình với Cố Cảnh Thịnh, nhanh chóng thanh minh cho bản thân: “Tôi không giấu cô đâu, tôi thực sự không tìm được gì mà.”
Cố Cảnh Thịnh an ủi cậu ta: “Tôi không nghi ngờ anh nói dối đâu mà, Tiểu La tiên sinh.”
Tiểu La: “...Cô vẫn nghi ngờ tôi thì có.”
Bốn người đều tiến vào phòng bệnh lớn từ cửa phụ, góc tường này nằm bên cạnh cánh cửa, sát với hành lang, trước mắt có thể xác định không có gì cả, nếu chỉ quan sát bằng mắt thường thì không có được manh mối hữu hiệu nào.