Sau khi được hấp thụ hết nước, phần giới thiệu đạo cụ này liền xảy ra thay đổi, đã trở thành [Đá đánh lửa].
Vì vẫn còn nhiều thời gian nên Cố Cảnh Thịnh không vội đi thăm dò phòng bệnh lớn này mà lấy trang giấy nhật ký từ hộp sắt thứ ba ra, đọc cẩn thận từng chữ một.
“Kể từ khi xảy ra chuyện của Andrey, viện điều dưỡng đã thắt chặt hơn việc giám sát bệnh nhân.”
“Không khí bên trong ‘Rosemary’ ngày càng trở nên ngột ngạt, tôi cảm thấy có gì đó rất bất an”.
“Cô Sophia đã đề nghị chúng tôi tăng cường kiểm tra người bệnh. Tôi thậm chí còn tận mắt chứng kiến y tá trưởng hé mở cửa phòng bệnh để lén nhìn động tĩnh của bệnh nhân trong đó.”
“Johan tiên sinh chuẩn bị từ chức, ngài ấy nói bản thân đã tìm được một vị trí mới ở Khu vực thương mại tự do Cây Sồi Già. Ngài ấy nói lời tạm biệt với các bệnh nhân và chân thành hy vọng những người bệnh tội nghiệp này có thể sớm ngày bình phục.”
Khả năng giải mật mã của Vệ Gia Thời không tốt bằng những người chơi khác, nhưng cậu ta vẫn có thể đọc được mọi thứ một cách rõ ràng: “Những ghi chép trên tờ giấy dường như chỉ là phần giới thiệu cơ bản về phó bản lần này, không có tác dụng gì mấy.”
Cố Cảnh Thịnh gật đầu: “Vậy nên tôi nghĩ trong phòng này nhất định còn một số manh mối nào đó mà chúng ta chưa thể tìm ra.”
Tiểu La do dự: “Cô có chắc không?”
Phương ca suy nghĩ một lát, cuối cùng bỏ phiếu tán thành: “Tôi cũng có xu hướng nghĩ rằng còn vài thứ vẫn chưa được tìm thấy. Ít nhất cho đến nay, ngoại trừ đá đánh lửa ra thì chúng ta chưa tìm thêm được thứ gì khác trong phòng bệnh.”
Cố Cảnh Thịnh không nói một lời liền đứng dậy, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt lạnh lùng đi từ đầu này sang đầu kia của căn phòng, sau đó lại vòng trở về.
Trong khi cô đang suy nghĩ, Vệ Gia Thời và Phương Kỳ Câu còn tốt, một người thiếu kinh nghiệm và một người sành sỏi, nhưng Tiểu La thì trông có vẻ hơi ngây dại — cậu ta cẩn thận quan sát bước đi của cô gái này, bất kể là động tác hay biểu cảm vẫn luôn từng bước từng bước không hề thay đổi, chính xác cứ như sản phẩm được sản xuất hàng loạt từ cùng một khuôn mẫu đúc ra.
Cố Cảnh Thịnh đang đi tới đi lui đột nhiên dừng lại, giọng kiên định nói: “Hình vẽ chim bay.”
Phương Kỳ Câu: “Ý của cô là những hoa văn này đều có quy luật?”
Cố Cảnh Thịnh: “Đúng vậy, trong phòng này tổng cộng có mười con chim đang bay—”
Tiểu La cau mày: “Làm sao cô biết được có bao nhiêu con chim cơ chứ?”
Thái độ của cậu ta trở nên ngầm cảnh giác, vẻ mặt cũng hiện lên nội tâm đang gào thét bên trong “Y Quân, vậy mà cô còn dám nói mình không dùng đạo cụ!”
Cố Cảnh Thịnh: “...Tôi đếm thôi.”
Tiểu La: “......”
Điều đáng sợ nhất khi đang trò chuyện chính là sự im lặng đột ngột.
Cố Cảnh Thịnh nhíu mày, bỏ qua chuyện trước đó, đi đến góc tường gần cửa phụ bên cạnh cửa sổ, vươn tay nắm chặt chiếc khoen trên hộp sắt: “Vừa rồi chúng ta thật ra đã suy nghĩ sai hướng rồi, chiếc khoen này không phải để kéo lên mà nó đang ám chỉ trạng thái hiện tại của chiếc hộp sắt trước mặt là “đã được kéo lên” mới đúng. Cô chống hai tay lên mặt hộp, dùng trọng lượng cơ thể ấn xuống, “Dựa theo quy tắc tính toán của hình chim bay, chỉ cần ấn nó xuống thì chiếc hộp ẩn ở phía đối diện sẽ từ dưới sàn ngoi lên.”
Còn chưa kịp dứt lời, Vệ, La, Phương ba người chỉ biết trơ mắt nhìn một chiếc hộp sắt mới đang từ từ ngoi lên khỏi mặt đất ở góc phòng duy nhất không có gì cả trong bốn góc phòng.
Chiếc hộp này cũng có hình vẽ chim bay tương tự như những hộp trước đó.
Cố Cảnh Thịnh phủi bụi trên tay, hài lòng nói: “Chính là như vậy đấy.”
“......”
Im lặng một lúc, Phương Kỳ Câu lùi trở về quá trình trò chuyện trước đó: “Quy tắc cụ thể để tính toán hình vẽ chim bay mà cô vừa nhắc đến là gì thế?”
Câu trả lời của Cố Cảnh Thịnh ngắn gọn, đi thẳng vào trọng tâm: “Âm âm thành dương.”
“…………”
Phương Kỳ Câu thật tình cảm thấy Cố Cảnh Thịnh không nên giải thích thì hơn ╮( ̄_ ̄)╭.
Cố Cảnh Thịnh tiếp tục dùng chì kẻ mày vẽ lên giấy: “Nếu phòng bệnh này được chia thành một bàn cờ 3x4, thì mỗi giao điểm tương ứng với một quân cờ, trong đó quân cờ nào có hình chim bay sẽ được ký hiệu bằng “1”, không có hình chim bay thì ký hiệu bằng “-1”, kết quả sẽ ra thế này——”
“-1, -1, 1, 1”
“1, 1, -1, -1”
“-1, -1, -1, -1”
“1, -1, -1, 1”
“1, 1, 1, 1”
(*mọi người có thể vẽ lên giấy để dễ hiểu hơn ạ)
Những hình vẽ chim bay này xuất hiện trên hộp sắt, trên đồ trang trí hay cả trên tường, Cố Cảnh Thịnh sắp xếp như thế này thì dễ nhìn hơn nhiều, nhưng mà——
Dù đã được [Boardgame vui vẻ] rèn luyện sành sỏi lão luyện đến mức nào chăng nữa thì trên phương diện học tập, anh ta vẫn chỉ ở mức trung bình: “Cụ thể như thế nào?”
Vệ Gia Thời đột nhiên nhận ra: “Là phép nhân! Mỗi hàng từ trái sang phải hay từ phải sang trái đều là phép nhân — ba số đầu là số nhân còn số cuối là tích.”
Trước khi Cố Cảnh Thịnh ấn hộp sắt xuống, các số ở hàng đầu tiên là “(-1) x (-1) x QBLGḹ = 1” từ trái sang phải và “1 x 1 x (-1) = -1” từ phải sang trái.
Trên tờ giấy có năm hàng số, mỗi hàng ngang trên đó đều tuân theo quy tắc nhân.
Vậy nên khi Cố Cảnh Thịnh thay đổi chữ số ngoài cùng bên phải của hàng đầu tiên từ "1" thành không có hình chim bay "-1", âm âm thành dương, nên kết quả ngoài cùng bên trái cũng sẽ thay đổi tương ứng theo đó.
Cố Cảnh Thịnh: "Quy tắc âm âm thành dương chỉ được giới hạn ở trục hoành. Nếu [Boardgame vui vẻ] muốn gây rối cho người chơi, nó vẫn có thể thêm một quy tắc khác trên trục tung — chắc do đây là phó bản bình thường nên nó mới không điều chỉnh độ độ khó lên cao hơn.”
......Như này thôi đã là khó lắm rồi đấy chị gái.
Mật mã của hộp sắt thứ tư về mặt quy tắc tính toán cũng giống với ba chiếc hộp trước, Cố Cảnh Thịnh thậm chí còn tiết kiệm bước viết nháp, dễ dàng lấy được đạo cụ giấu trong hộp:
[Xịt “Nước mắt lưng tròng”: Chai xịt này đã được mở và sử dụng, nhưng may mắn thay, chất lỏng còn lại vẫn chưa bay hơi hoàn toàn qua thời gian.
Nghiên cứu của ▇▇▇ tiên sinh đã chứng minh loại bình xịt này rất có thể được làm từ nước đầm lầy trộn với nước hoa hồng đen.
“Nhiều bệnh nhân và nhân viên tại viện điều dưỡng ‘Rosemary’ đã từng vì nó mà nước mắt lưng tròng.”
Cấp bậc vật phẩm: ★
Ghi chú: Mong rằng người nhận được nó có thể sử dụng chỗ thứ này đúng chỗ.]