Cố Cảnh Thịnh thử lắc bình xịt, phát hiện trong đó còn khoảng một phần ba bình.
Tiểu La đương nhiên muốn lấy đạo cụ này về tay, nhưng do dự một hồi vẫn không mở miệng —— Ngoài có đầu óc tốt ra thì cũng đâu có gì khác để chứng minh đối phương không có sức mạnh mà chỉ giỏi mỗi việc giải mã, cậu ta tay không nào có thể đánh bại được ai.
Anh ta nhanh chóng nhận ra việc không hành động liều lĩnh vừa rồi của mình là đúng.
Cố Cảnh Thịnh vừa mở một chiếc hộp sắt mới, lại nhanh chóng mở ra hộp sắt thứ hai, thêm phần giải thích bên cạnh: “Không cần biết có phải là hộp sắt hay không, chỉ cần có khoen kéo bên trên thì chứng tỏ nó có thể hoạt động được.”
Vì vậy, “hộp sắt” mà Tiểu La phát hiện trước đó tuy không phải là hộp sắt nhưng nó vẫn là một phần của cơ quan, có thể ấn xuống.
Khi hoạ tiết chim bay chìm xuống, một chiếc hộp sắt mới từ từ nhô lên ở bên phải của hàng thứ hai, giữa giường “14” và giường “15” dưới cái nhìn chăm chú của mọi người.
Vệ Gia Thời vốn muốn cổ vũ đồng đội của mình, nhưng sau khi nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Cố Cảnh Thịnh, cậu ta đành nuốt lời nói vào trong.
——Chắc đối với đại lão mà nói thì đây chỉ là những thao tác bình thường, thao tác bình thường mà thôi.
Thứ Cố Cảnh Thịnh tìm được lần này là sơ đồ sảnh lễ tân và một tờ giấy được cắt ra từ báo, nét chữ trên đó khác hoàn toàn với những trang nhật ký của nhân viên y tá — cho dù cô không hiểu phong cách viết chữ này nhưng vẫn thấy rõ sự chỉnh tề xen lẫn nguệch ngoạc trong đó.
Vệ Gia Thời đi tới, nói: “Sảnh lễ tân? Đây không phải chỗ mà người trước đó kêu Lý Thiêu đang ở à?”
“Đúng là phải cảm tạ cái cách tu sửa trăm ngàn chỗ hở của ‘Rosemary’, vì nó mà khí độc từ nước đầm lầy sẽ bị rò rỉ ra bên ngoài vào lúc một giờ sáng, viện điều dưỡng đã phải quyết định huỷ mọi kế hoạch trực ban ở sảnh lễ tân, chúng ta còn cần sửa chữa các thiết bị liên quan để thoát ra khỏi nơi quỷ quái này!”
“Bệnh viên đã bị đóng cửa hoàn toàn vào ban đêm, bọn họ chỉ để lại một số nhân viên y tế cho việc canh gác, nhưng đáng tiếc làm sao, bên chúng ta có nhiều người hơn.”
Từ nội dung mà nói thì người viết những điều này hẳn là một bệnh nhân nào đó trong viện điều dưỡng “Rosemary”.
Ngoài bối cảnh của phó bản ra thì mảnh giấy này còn tiết lộ một thông tin vô cùng quan trọng, khí độc của nước đầm lầy sẽ thoát ra sảnh lễ tân vào lúc một giờ sáng, nơi mà Lý Thiêu đang ở.
Hiểu biết về nước đầm lầy của Cố Cảnh Thịnh là có hạn, nhưng kiến thức cơ bản về khí độc thì vẫn còn ở mức khá, cô bật màn hình di động lên rồi nhìn lướt qua — sau khi vào phó bản, điện thoại di động [Boardgame Vui Vẻ] cung cấp cho người chơi đã hiển thị thời gian trở lại —— hiện tại còn khoảng 16 phút nữa mới đến nửa đêm.
Vệ Gia Thời trầm ngâm suy nghĩ: “Khó trách lại gọi nó là phó bản trừng phạt.” Nói với Cố Cảnh Thịnh: “Chúng ta có nên nhắc nhở cái người tên Lý Thiêu kia không?”
Đánh giá từ những tin nhắn trước đó thì Lý Thiêu này vẫn chỉ là người mới mà thôi, tố chất tâm lý cũng không tốt, nếu cậu ta biết sảnh lễ tân chuẩn bị xuất hiện biến cố chắc sẽ gây ra vài ảnh hưởng tiêu cực, tuy nhiên, nếu đổi vị trí cho nhau thì Cố Cảnh Thịnh vẫn thà bị sợ hãi nhưng được biết rõ tình huống của mình còn hơn, cô liền gật đầu: “Sau khi tôi kiểm tra căn phòng này lần cuối xong thì cậu gửi tin nhắn đi.”
Sau khi suy nghĩ một lúc Vệ Gia Thời vẫn không rõ Cố Cảnh Thịnh đang tính toán cái gì: “Hàng thứ ba không còn gì để có thể thao tác được mà.”
Cố Cảnh Thịnh cười nói: “Nhưng hàng thứ năm thì có đấy.”
Hai góc ở hàng thứ năm đều có hộp sắt, một hộp có khoen kéo còn một hộp thì không, dựa theo quy luật của hình vẽ chim bay thì những thứ này đều đã gộp thành một thể, phải luôn duy trì nhất quán trong việc nâng và hạ.
Khi hai chiếc hộp sắt đồng loạt chìm xuống đất, công tắc điện ở góc hành lang bị hộp sắt che đi trước đó đã lộ ra.
Vệ Gia Thời nhỏ giọng đọc những chữ phía trên nó: “Có thứ gì đó giống như công tắc ở sảnh lễ tân.”
Không phải cậu ta cố ý nói mơ hồ, mà những chữ mấu chốt trên này đã sớm bị nước làm mờ đi, không còn nhận dạng được.
Cố Cảnh Thịnh gật đầu với cậu ta, nói: “Bây giờ cậu có thể gửi tin nhắn cho Lý Thiêu rồi đấy.”
Sảnh lễ tân của viện điều dưỡng “Rosemary” rất lớn, chưa kể bây giờ mới chỉ có một mình Lý Thiêu, mà cho dù tất cả những người chơi trong phó bản và dân bản địa đều tập hợp lại đây thì họ vẫn có thể tách nhau ra mà không cần quấy rầy không gian của đối phương.
Lý Thiêu trốn ở dưới quầy lễ tân ở đại sảnh, sắc mặt tái nhợt, cuộn tròn ôm lấy chân mình, không dám cử động.
Không gian ở đây cũng lớn, nhưng ánh sáng thì lại chẳng ra gì, ngoại trừ chiếc đèn chùm nhỏ treo trên đầu ra thì mọi thứ xung quanh đều tối đen.
Anh ta đã thử di chuyển nhưng chỉ có thể đi xung quanh quầy, ngoài ra không thể bước thêm bước nào ra bên ngoài.
Trên quầy lễ tân có rất nhiều vết máu cũ bắn tung toé, chỉ nhìn thôi cũng khiến da đầu tê dại, Lý Thiêu chỉ có thể cố gắng khống chế tầm nhìn của mình, tận lực không chú ý đến các chi tiết của cảnh vật xung quanh.
Sự cô đơn và bóng tối khiến nỗi sợ hãi trong lòng anh ta không ngừng tăng lên, nhưng Lý Thiêu cũng coi như may mắn, mặc dù nơi này không có người chơi nào khác, nhưng dân bản địa cũng không đến gõ cửa nên anh ta coi như an toàn cho thời điểm hiện tại.
“Tingg——”
Điện thoại rung lên, Lý Thiêu theo phản xạ run rẩy, sau đó nhanh chóng bình tĩnh lại, tin nhắn này là W Quân gửi cho X Quân, tuy không có quan hệ gì với anh ta nhưng Lý Thiêu vẫn muốn biết những người khác đang làm gì, liền tuỳ ý mở ra xem.
“......”
Cho dù là nhật ký của y tá, hay kế hoạch trốn thoát của bệnh nhân, hay cách giải câu đố thì chúng đều không có liên quan trực tiếp đến Lý Thiêu, nhưng tâm trạng vốn đã có thể bình tĩnh của anh ta lại bị đoạn cuối cùng trong tin nhắn làm cho một lần nữa bắt đầu điên cuồng run lên.
[Tới Lý Thiêu ở sảnh lễ tân: Manh mối ghi sẽ có khí độc từ đầm lầy bị rò rỉ tới sảnh lễ tân vào lúc một giờ sáng, trong phòng chúng tôi còn tìm được một công tắc điện liên quan đến đại sảnh, đến nay vẫn chưa biết tác dụng của nó là gì, chúng tôi sẽ mở công tắc bây giờ, anh nhớ chú ý một chút.]
“Không không không không!!”
Lý Thiêu hét lên, anh ta tuy sợ sảnh lễ tân không có một bóng người, nhưng anh ta càng sợ cái sự ổn định giả tạo lạnh lẽo này sẽ bị ngoại lực phá vỡ hơn, anh ta chỉ muốn ngồi co ro một chỗ để chờ Hà Thanh Hoa đang không biết khi nào mới tới cứu mình, hơn nữa anh ta cũng không muốn tìm hiểu sâu hơn về phó bản.