[Lý Thiêu tới Hà Thanh Hoa: Chị Thanh Thanh, em đã tìm thấy chìa khoá để mở cửa chính của sảnh lễ tân rồi, em đã có thể ra ngoài ngay lập tức!
Chị đừng lo, em sẽ để cửa mở cho chị.]
Cố Cảnh Thịnh đọc tin nhắn mà Lý Thiêu gửi với vẻ mặt không cảm xúc.
Cô không bận tâm đến việc đối phương sử dụng sự giúp đỡ của mình để vượt tường, nhưng ít nhất anh ta cũng nên nên thông báo cho người khác biết anh ta đã tìm thấy những gì trước khi rời đi chứ? Cho dù bọn họ là chỉ là những người qua đường ở phòng khác, không quan trọng đối với Lý Thiêu, thì ít ra vẫn còn một Hà Thanh Hoa cùng anh ta tiến vào phó bản đấy…
Trước khi Cố Cảnh Thịnh kịp suy nghĩ xong, cô đã nhận được một tin nhắn mới.
[Người gửi: Boardgame Vui Vẻ
Người chơi chính thức [Lý Thiêu] đã chết, những người sống sót phải thật nỗ lực đó nha.
Chú ý: Vì [Lý Thiêu] vô tình bị loại nên đạo cụ quan trọng ▇▇▇▇ đã bị mất, độ khó của trò chơi tăng lên. ]
“......”
Nếu Lý Thiêu không tự mình tìm chết, Cố Cảnh Thịnh sẽ nghi ngờ anh ta là gián điệp do dân bản địa cài vào phe người chơi mất, và còn cả dấu mosaic ở cuối tin nhắn nữa, mặc dù [Boardgame Vui Vẻ] đã xử lý che mờ những thông tin không cần thiết, nhưng chỉ cần liên kết với các chi tiết của tin nhắn trước đó thì không khó để đoán ra vật phẩm quan trọng là chiếc chìa khóa mà Lý Thiêu đã tìm thấy.
Vệ Gia Thời lắp bắp nói: “Lý Thiêu không phải vừa nói anh ta có thể ra ngoài ngay lập tức sao, làm sao lại...”
Cố Cảnh Thịnh: “Nếu chỉ đơn giản như vậy thì những gì Lý Thiêu trải qua sẽ không được gọi là phó bản trừng phạt rồi.”
Vệ Gia Thời khó hiểu: “Nhưng chúng ta đã tìm thấy chiếc hộp sắt giấu trong phòng rồi mà?”
Cố Cảnh Thịnh nhướn mày: “Đó cũng là do tôi tìm ra đấy chứ —— anh ta qua phó bản trừng phạt, nhưng lại tăng độ khó cho tôi, ừm, độ khó cho chúng ta. Boardgame Vui Vẻ còn có thể nói chút đạo lý nào không?”
Để tuân theo nguyên tắc đoàn kết và hợp tác trong trò chơi, Cố Cảnh Thịnh chu đáo thay đổi cách diễn đạt của mình từ số ít sang số nhiều.
Tiểu La, người vừa bị cảm động bởi sự quan tâm của cô, thật lòng cảm thấy Cố Cảnh Thịnh ngoài đời chắc hẳn không có nhiều bạn =_=.
[X Quân tới Y Quân: phòng thứ ba của chúng tôi là “phòng chờ”, nó lớn hơn nhiều so với hai căn phòng trước đó.
…
Ngoài ra ở đây còn có một thông báo từ viện điều dưỡng, tôi nghĩ nó có liên quan đến cái chết của Lý Thiêu:
"Xin vui lòng thông báo cho tất cả nhân viên biết về việc bảo trì cơ sở vật chất của viện điều dưỡng:
Do sự rò rỉ khí độc không rõ nguyên từ nước đầm lầy nên chúng ta cần đào đường ống ngầm để sửa chữa. Trong thời gian này, vui lòng chỉ sử dụng cửa phụ và tuyệt đối không sử dụng cửa chính của phòng lễ tân để tránh vô tình bị vặn gãy cổ.”
Theo một số đoạn trích của các manh mối như sau:
“Việc ▇▇ tiên sinh từng làm việc tại viện điều dưỡng 'Rosemary' đã tạo ra làn sóng phản đối trong vương quốc. Ông từng là một bác sĩ giàu kinh nghiệm, nhưng không may, tai nạn năm đó đã gây ra cho ông một vết thương tâm lý to lớn không thể chữa lành. Ông phải tự mình phá vỡ những cơn ác mộng để hoàn toàn chữa khỏi căn bệnh tâm thần của mình.”]
Cố Cảnh Thịnh hiểu ra nguyên nhân chết của Lý Thiêu —— có lẽ do ánh sáng quá mờ, hoặc do sự phấn khích khi sắp hoàn thành trò chơi khiến anh ta lơ là việc quan sát xung quanh nên vừa rời khỏi sảnh lê tân đã ngay lập tức ngã xuống một cái hố, khiến thanh máu của anh ta trở về 0.
Phương Kỳ Câu thì quan tâm đến manh mối cuối cùng trong tin nhắn hơn: “Có vẻ như vụ tai nạn ở viện điều dưỡng đã khiến những nhân viên từng trải qua chuyện đó mắc bệnh tâm thần. Họ cần phải phá vỡ cơn ác mộng của mình, và đó là lý do vì sao chúng ta lại xuất hiện ở đây với tư cách là các bác sĩ.”
Tiểu La nhìn vào áo blouse trắng bị dính đầy máu của mình, sau lại nhìn hoàn cảnh khắc nghiệt bên trong phòng bệnh, lắng nghe tiếng đồ đạc va chạm từ các phòng khác truyền tới, vẻ mặt khó hiểu: “Vậy cũng không cần phải chạy về bằng mọi giá chứ — bọn họ không sợ vết thương cũ chưa lành đã gây ra những vấn đề mới à?”
Phương Kỳ Câu: “Bọn họ cũng không cần phải lo lắng. Sau cùng thì người đến cuối vẫn là chúng ta, những người chơi chính thức ấy mà.”
Tiểu La lẩm bẩm một câu chửi rủa.
Vệ Gia Thời nhăn mày rồi hỏi: “Vậy 'chúng ta', à, ý tôi là những bác sĩ này liệu có biết vẫn còn dân bản địa đang lang thang trong viện điều dưỡng không?”
Phương Kỳ Câu: “Họ hẳn là biết đấy —— những mẩu báo trước đó cũng đã đề cập đến việc một số bệnh nhân thoát khỏi viện điều dưỡng và chưa bị bắt giữ.”
Khóe miệng Vệ Gia Thời không ngừng co giật —— cậu ta thấy khó mà có thể nhận biết rõ ý kiến nào mạnh hơn giữa kế hoạch chữa trị rất dễ gây chết người cho những người sống sót trong viện điều dưỡng và hiệu quả công tác của cảnh sát ở Vương quốc Rừng Rậm. ╮(  ̄_ ̄)╭.
Trong khi họ thảo luận với nhau thì Cố Cảnh Thịnh không tham gia. Cô đang cầm di động trên tay, dường như đang soạn tin nhắn.
Tiểu La cau mày: “Thời gian chỉ có hạn thôi, cô còn gì khác cần kiểm tra không? Nếu không thì chúng ta mau nhanh chóng rời đi!”
Manh mối về sự rò rỉ khí độc có thể xảy ra ở sảnh lễ tân đã dấy lên hồi chuông cảnh báo trong lòng Tiểu La —— trong phó bản này, thời hạn có thể không chỉ giới hạn ở những kẻ đuổi theo phía sau cậu ta nữa.
Cố Cảnh Thịnh đánh chữ như bay trên điện thoại để trả lời tin nhắn, cũng không ngẩng đầu lên, giống như một thanh niên thời đại mới mê điện thoại tới mức không thể rời mắt khỏi nó: “Tôi còn phải chuẩn bị một số việc, không cần vội.”
“......”
Nếu không phải bộ não của đối phương vẫn còn giá trị, Tiểu La đã muốn dùng nắm đấm để giao lưu cơ thể trực tiếp với người đồng đội này.