Trong số đạo cụ được tìm thấy trong phòng bệnh lớn, Cố Cảnh Thịnh chỉ lấy bình xịt, làm ngơ trước hành động bỏ đá đánh lửa vào túi của Tiểu La, dường như không hề lo lắng đối phương có ý định qua cầu rút ván.
Tiểu La tức giận nói: “Đi đâu mà chẳng gửi được tin nhắn? Tôi sẽ đến phòng tiếp theo bây giờ, cô có muốn đi hay không thì tuỳ cô!” Nói xong, Tiểu La vặn mở tay nắm cửa chính của phòng lớn.
Căn phòng này khá rộng rãi, Cố Cảnh Thịnh đang đứng ở cửa phụ, cách Tiểu La vài bước chân, khi cô nghe thấy tiếng vặn cửa liền vội vàng la lên: “Đợi đã, mau dừng lại!”
Giọng cô có phần cao vút.
Kể từ khi vào phó bản đến nay, đây là lần đầu tiên ba người còn lại thấy cảm xúc của Cố Cảnh Thịnh thay đổi rõ ràng như vậy.
Tiểu La rất không vui, cậu ta không phải là người có tính cách tốt, bây giờ lại phải cãi nhau với Cố Cảnh Thịnh: “Cô nói to như thế làm…”
Cậu ta đột nhiên im bặt.
Đèn trong hành lang còn chưa được bật lên, cánh cửa lớn mở ra một khe nhỏ chỉ khoảng một ngón tay.
Tiểu La kinh ngạc phát hiện ra bên ngoài khe cửa có một con mắt đỏ ngầu đang lơ lửng trong bóng tối.
Cảm giác như bị tạt nước lạnh từ đầu đến chân, cả người Tiểu La run lên, một cảm giác lạnh lẽo khác thường bao trùm toàn thân, cậu ta muốn chuyển sự chú ý của mình đi nhưng ánh mắt lại dính chặt vào con mắt đó.
Một giây sau.
Nhãn cầu chớp mắt.
“…...”
Cuối cùng Tiểu La hiểu được là đây không phải là một con mắt đang treo lơ lửng trong không khí, mà là có ai đó đang tựa vào khe cửa, lén nhìn vào phòng bệnh.
Hành lang số 1.
Đinh Phát, Trần Tể và Hoắc Văn đang trốn trong căn phòng thứ hai, ban đầu họ vẫn có thể nghe được tiếng kêu thảm thiết từ căn phòng bên cạnh, nhưng sau đó chỉ còn lại tiếng đồ đạc đổ vỡ nặng nề và tiếng tứ chi bị xé xác.
Sau khi bắt được một người chơi chính thức, các dân bản địa không lập tức chạy theo chiến thắng mà đứng yên tại chỗ, để cho ba người còn lại có thời gian khoảng một vòng đấu để thở dốc.
Đây là cơ chế bảo vệ của [Boardgame Vui Vẻ] để tránh trường hợp người chơi quá yếu, có thể bị nhóm dân bản địa toàn diệt ngay sau khi kết thúc vòng đầu tiên.
May mắn thay, mật khẩu được đề cập trong tin nhắn là hoàn toàn chính xác. Khi ba người chạy vào phòng thứ hai, đầu óc của bọn họ trở nên trống rỗng, phải mất tầm hai, ba phút để thoát ra khỏi trạng thái tê liệt.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, họ gần như điên cuồng tìm kiếm mọi manh mối có thể có trong phòng, nhưng cuối cùng vẫn không tìm thấy bất cứ thứ gì.
Hoắc Văn đột nhiên nhặt chiếc ghế cũ lên, sải bước đến bên cửa sổ, vung ghế lên đập vào kính.
“Bangg——”
Trần Tể dùng sức kéo mạnh tay của Hoắc Vân, khiến cô ta loạng choạng, sau đó hét lên: “Cô điên rồi à! Bọn quái vật đang ở phòng bên cạnh đấy!”
Hoắc Văn chật vật giãy dụa, giọng nói có chút khóc lên: “Cái gọi là manh mối trong trò chơi này hoàn toàn không tồn tại! Bây giờ chúng ta ở tầng một, có thể trốn thoát qua cửa sổ mà!”
“Bạch! Bạch! Bạch!”
“Uỳnh!”
Trong khi hai người đang giẳng co, những dân bản địa ban đầu chỉ hoạt động trong phòng bên cạnh đã bị hấp dẫn bởi tiếng ồn của bọn họ, với bước chân nặng nề, từng bước một tiến tới trước cửa căn phòng thứ hai, dừng lại một lúc, rồi bắt đầu đập mạnh vào cửa.
Trần Tể rùng mình, lập tức thả tay Hoắc Văn ra.
Cửa phòng làm bằng gỗ, đã hơi cũ và yếu, hơn nữa sức mạnh của dân bản địa mạnh hơn rất nhiều so với người chơi, sau bảy lần va chạm, toàn bộ cánh cửa bị rung lắc và rơi ra khỏi khung cửa, đập mạnh xuống đất.
“…...!”
Quần áo của dân bản địa bị máu tươi nhuộm đỏ, mỗi bước đi đều để lại dấu chân máu rực rỡ trên sàn nhà.
Sắc mặt Hoắc Văn tái nhợt nhìn chằm chằm vào bọn họ, phát ra một tiếng la hét chói tai.
Đối với những NPC không thể nhìn thấy gì trong bóng tối thì âm thanh the thé của cô ta giống như ngọn đèn dẫn đường bỗng vụt sáng trong đêm.
Trần Tể muốn lợi dụng sự chú ý của dân bản địa vào tiếng thét để trốn thoát từ phía bên cạnh, nhưng trên con đường này có tổng cộng ba người bản địa, trong đó hai người đang tiến tới Hoắc Văn, người thứ ba thì đứng trước cửa để chặn hoàn toàn lối ra.
Khi dân bản địa tiến đến, phạm vi hoạt động của người chơi ngày càng bị thu hẹp, Trần Tể bỗng nghĩ đến một ý tưởng: Có khi nào chỉ sau khi Hoắc Văn thực sự bị bắt, NPC đang đứng trước cửa mới để lại một con đường sống cho người chơi không...
Trong ba người chơi chính thức thì tình huống của Hoắc Văn là nguy hiểm nhất, lưng cô ta đã gần chạm đến tường, mũi có thể ngửi thấy mùi hôi thối phát ra từ những con quái vật, chỉ cần đối phương tiến thêm hai bước nữa thì chúng sẽ bắt được cô ta.
Trong [Boardgame Vui Vẻ], ngay cả những người chơi cùng phòng cũng chưa chắc sẽ giúp đỡ lẫn nhau, chưa kể đến những người lạ mới gặp nhau trong phó bản, Hoắc Văn không mong đợi hai người kia sẽ cứu cô ta, cô ta cắn răng, lấy ra một chiếc chăn lông vịt trắng như tuyết từ trong túi đựng thẻ ra.
Từ góc nhìn của Trần Tể và Đinh Phát, Hoắc Văn giống như một nhà ảo thuật, lấy chiếc chăn từ trong không khí ra, nhưng những người chơi chính thức đã trải qua nhiều phó bản biết rằng có rất nhiều vật phẩm trong Rút Thăm Trúng Thưởng có tác dụng đến khó tin, điểm chung duy nhất của chúng là với sức mạnh càng lớn thì tác dụng phụ sẽ càng nghiêm trọng.
Hoắc Văn nắm chặt hai góc của chăn, bắt đầu rung thật mạnh, nhiều chiếc lông vũ màu trắng tinh khiết bay ra từ chiếc chăn, rồi trôi lơ lửng trong không khí sau đó biến thành những bông tuyết trong suốt.
Cùng với cơn gió lạnh được tạo ra khi chăn rung lên, nhiệt độ trong phòng nhanh chóng bị giảm xuống, sàn nhà được phủ một lớp băng mỏng.
Tóc, mi và lông mày của Hoắc Văn đều chuyển sang màu trắng tinh khiết do nhiệt độ thấp, cô ấy dường như sắp chết cóng nhưng vẫn cố gắng rung chiếc chăn lông vũ một cách tuyệt vọng.
Tốc độ di chuyển của con quái vật bị ảnh hưởng bởi gió lạnh, trở nên rất chậm chạp, đôi chân của nó đã giơ lên nhưng vẫn chưa đặt xuống.
Nhưng người đầu tiên không thể chịu được nhiệt độ lạnh kinh hoàng này là Trần Tể và Đinh Phát, những người đang ở trong cùng một phòng với Hoắc Văn.