Bắt Đầu Từ Boardgame

Chương 59: Thoát Khỏi Bệnh Viện Bỏ Hoang (21)

Trên cơ thể của Trần Tể đã xuất hiện dấu hiệu bị đông lạnh, toàn bộ cơ thể anh ta gần như tê liệt hoàn toàn, anh ta không còn quan tâm đến việc tránh né đám quái vật đó nữa, mà thay vào đấy lấy ra một con dao từ túi đựng thẻ, sau đó lao đến tấn công Hoắc Văn. Anh ta mạnh mẽ vung tay lên, cắt đứt bàn tay phải đang cầm lay chiếc chăn bông của cô ta.

“Bịch.”

Cánh tay bị đứt lìa rơi xuống đất, phát ra âm thanh kỳ lạ.

Trần Tể sửng sốt trong giây lát, con dao của anh ta chỉ là đạo cụ một sao, không có thuộc tính bổ sung nào, nhưng khi anh ta bổ nó vào Hoắc Văn, dễ dàng cắt đứt cánh tay của cô ta như đang cắt một cục băng giòn.

Chăn bông yên lặng rơi xuống.

Hoắc Văn sững người, cô ta nhìn chằm chằm xuống cánh tay bị đứt trên mặt đất, đôi mắt cô ta gần như lồi ra khỏi hốc mắt, dường như không thể hiểu được cảnh tượng trước mặt này. Sau khi hiểu được chuyện gì vừa xảy ra, cô ta mở to mắt rồi phát ra một tiếng kêu thảm thiết cực kỳ đáng sợ.

Trần Tể kinh hoàng khi thấy một vật thể màu đen xuất hiện từ trong không khí dưới chân Hoắc Văn, rồi bò từ giày lên quần dài của cô ta, sau đó không ngừng lan ra.

Căn phòng tràn ngập một mùi hôi thối cực kỳ khó chịu.

Hoắc Văn muốn thoát ra nhưng lại bị những vật màu đen này dính chặt tại chỗ, không thể rời khỏi.

[Chăn lông tạo tuyết: Đây là một chiếc chăn lông vũ cực kỳ mềm mại! Bên trong được nhồi bởi loại lông vịt tốt nhất, ấm áp và mềm mại.

Bà Holler là một bà nội trợ cực kỳ nghiêm khắc khi làm việc nhà, bạn phải giũ thật mạnh chăn của bà cho đến khi mặt đất phủ đầy tuyết.

“Đối với đám sâu bọ luôn chỉ nghĩ đến việc lười biếng thì một thùng nhựa đường hôi thối dính khắp người chính là phần thưởng lớn nhất cho các ngươi!”

Cấp bậc vật phẩm: ★★★★★★★

Ghi chú: Cho đến khi bà Holler tha thứ cho sự lười biếng của bạn, thứ nhựa đường hắc ám này sẽ luôn đi theo bạn cho dù bạn có thay bao nhiêu bộ quần áo đi chăng nữa.]

[Chăn lông tạo tuyết] là đạo cụ 7★, ở cấp độ này thì tác dụng phụ của nó rất có thể gây chết người, Hoắc Văn chưa bao giờ muốn sử dụng nó vì sợ xảy ra tai nạn, nhưng cô ta không thể ngờ Trần Tể sẽ bất ngờ xông tới chặt đứt cánh tay của mình!

“Còn người khác trong căn phòng này! Bọn họ ở ngay bên phải mấy người, làm ơn đừng bắt tôi ... Aaaaaa ...”

Trần Tể không dám quay đầu, anh ta nghe thấy tiếng kêu than thảm thiết của Hoắc Văn phía sau mình, như một bàn tay ma quái vô hình đang rộng mở, muốn bắt tất cả những người khác vào địa ngục chết chóc.

Khi một người bị dân bản địa bắt được, những người sống sót còn lại trong cùng hành lang sẽ có một khoảng thời gian nghỉ ngơi ngắn.

Ba con quái vật đang vây quanh Hoắc Văn, Trần Tể cùng Đinh Phát chật vật chạy từ trong phòng ra hành lang, cảm giác tê cóng trên tay chân vẫn còn chưa biến mất lại khiến bọn họ đổ mồ hôi lạnh.

Tiếng kêu thảm thiết của Hoắc Văn dần dần yếu đi, nhưng tiếng xé xác và tiếng nhai nuốt vẫn tiếp tục vang lên.

Đinh Phát mở to hai mắt, đầy sợ hãi, trên má vẫn còn có vết sẹo sau khi bị đóng băng, anh ta nói nhỏ với đồng đội của mình: “Anh Trần, chúng ta phải làm gì bây giờ? Chúng ta không tìm được manh mối, mà lại không thể đi sâu hơn vào bên trong hành lang!”

Ngay khi vừa nói xong, điện thoại của hai người nhận được tin nhắn mới.

[Người gửi: Boardgame Vui Vẻ

Người chơi chính thức [Hoắc Văn] đã chết, những người sống sót phải thật nỗ lực đó nha.]

Hoắc Văn đã chết.

Trần Tể vô cùng hoảng loạn, không biết đám quái vật bị Hoắc Văn tạm thời thu hút sẽ rời khỏi phòng khi nào: “Hay là chúng ta quay trở lại phòng đầu tiên?”

Đinh Phát nheo mắt, nhìn vào phía sâu trong hành lang, khẽ lắc đầu: “Đây không phải là biện pháp lâu dài.”

Trần Tể cũng biết rất rõ ở bên ngoài hành lang và phòng thứ nhất đều không an toàn, sau khi đám quái vật đó ra khỏi phòng thứ hai, bọn họ vẫn không có nơi để trốn.

Đinh Phát suy nghĩ một lúc, cúi đầu nói: “Tôi có một ý tưởng.”

Trần Tể thúc giục: “Đừng có mà bí mật như vậy, nhanh nói cho tôi biết.”

Đinh Phát nhỏ giọng, chỉ vào phía sâu của hành lang: “Anh Trần, anh nhìn xem, sâu trong hành lang không có đèn nên bây giờ chúng ta không thể đi tới đó phải không?”

Làm theo lời Đinh Phát, Trần Tể nhìn sang rồi nhăn mày: “Cậu đang nói vớ vẩn gì thế? Từ khi nào mà quy tắc của [Boardgame Vui Vẻ] có thể bị vi phạm!”

Phía đằng sau đồng đội, khóe miệng Đinh Phát cong lên một nụ cười kỳ lạ.

——Trong [Boardgame Vui Vẻ], không phải tất cả các quy tắc đều không thể vi phạm, ví dụ như giết người chơi chính thức khác mà không được cho phép chẳng hạn, hành động này sẽ dẫn đến thất bại trong trò chơi, khiến thời gian sống sót bị giảm đi và thậm chí còn phải tiến vào phó bản trừng phạt.

Và đây cũng chính là cơ hội cuối cùng của anh ta.

Bây giờ Đinh Phát rất mong chờ, thậm chí còn mong muốn mình bị loại khỏi phó bản lần này của [Boardgame Vui Vẻ].

Trần Tể nhìn sâu vào hành lang một lúc, nhưng không thấy gì cả. Ngay khi quay đầu lại, anh ta đã nhìn thấy Đinh Phát, người luôn miệng gọi anh ta là “Anh Trần… anh Trần”, với gương mặt méo mó vung dao lên và cắt đứt cổ của anh ta một cách không do dự.

“Ha... Ha ha...”

Một dòng máu tuôn ra từ cổ của Trần Tể, tay của Đinh Phát ban đầu còn có chút run rẩy, nhưng sau khi đánh trúng mục tiêu, anh ta trở nên bình tĩnh hơn, để tránh Trần Tể phản công trước khi chết, anh ta đã đá mạnh Trần Tể xuống đất.

Đinh Phát cưỡi lên người Trần Tể, biến tấm thẻ trong tay thành một con dao chặt xương, dùng sức đâm mạnh vào đồng đội của mình, một, hai, ba lần.....

Khi Đinh Phát cuối cùng cũng dừng động tác máy móc trên tay, Trần Tể đã hoàn toàn tắt thở, miệng của thi thể chứa đầy máu tươi, khóe miệng hơi nhếch lên giống như một khuôn mặt cười cứng nhắc.

Trên hành lang bẩn thỉu của bệnh viện này, mùi sắt của máu tươi khiến không khí trở nên khó chịu hơn —— một số vết máu trực tiếp bắn thẳng lên chiếc đèn tiết kiệm năng lượng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất