Vệ Gia Thời muốn thay Cố Cảnh Thịnh lên tiếng nhưng bị ánh mắt của người sau ngăn lại, tuy Phương Kỳ Câu không biết rõ tất cả mọi người ở đây, nhưng dù sao vẫn là người chơi bước ra từ cùng một phòng, so với W Quân và Y Quân vừa mới tình cờ gặp gỡ thì anh ta hiểu rõ Tiểu La hơn.
Khẩu khí của Phương Kỳ Câu chậm lại, cố gắng hết sức để an ủi Tiểu La: “Cậu đã xử lý xong NPC, bây giờ thì cậu có thể thu hồi đạo cụ và nghỉ ngơi rồi đấy.”
Tiểu La trợn mắt, tập trung vào khuôn mặt của Phương Kỳ Câu, dường như đang đánh giá độ tin cậy trong lời nói của đối phương.
Anh Phương vẫn giữ sự bình tĩnh trên gương mặt, giống như một người anh lớn đang nghĩ cho đứa em trai, nhưng Cố Cảnh Thịnh lại thấy tay phải của đối phương đang nắm chặt thành nắm đấm.
Tiểu La tựa hồ thả lỏng một chút, gật đầu nói: “Đúng vậy...”
“Rầm, rầm!”
“Bang bang bang bang!”
Căn phòng bên cạnh đã yên tĩnh được một thời gian, đột nhiên lại trở nên ồn ào — không biết NPC đang vùng vẫy trong đống bùn lầy thế nào mà âm thanh cứ thỉnh thoảng lại thay đổi.
Cố Cảnh Thịnh không thấy gì cả, nhưng Tiểu La hiển nhiên không chịu nổi sự kích thích của tiếng ồn này, vẻ mặt lập tức trở nên khó coi hơn, cậu ta cúi người xuống, vô thức lùi về phía sau một bước, không cẩn thận giẫm phải một viên đá vụn trên sàn, lập tức trượt chân mất thăng bằng rồi ngã lăn ra sau.
Một cây gậy sắt nhuốm máu từ phía sau xuyên qua thân thể Tiểu La, từ ngực xuyên ra, vị trí gần như giống hệt nơi NPC bị ngọn giáo đâm trước đó.
Phương Kỳ Câu bước tới, lạnh giọng nói: “Tiểu La!”
Tiểu La hét thảm một tiếng —— cậu ta bị gậy sắt đóng đinh tại chỗ không thể cử động, tay chân co giật một lúc, sau đó đôi mắt dần dần mất đi thần sắc.
Máu tràn lan trên sàn nhà, đá đánh lửa lăn từ trong túi cậu ta ra ngoài.
Vệ Gia Thời có chút run rẩy: “Vừa có chuyện gì xảy ra vậy?”
Cố Cảnh Thịnh bình tĩnh nói: “Bệnh viện bị bỏ hoang lâu quá nên giường sắt cũng hoen gỉ nghiêm trọng rồi, cậu nhớ cẩn thận một chút, đừng có đụng phải đấy.”
Vệ Gia Thời: “...Đấy đâu phải điều tôi định hỏi đâu..”
Theo sau cái chết của Tiểu La, ngọn giáo đen trở lại dưới hình dạng thẻ bài, sau đó vỡ thành nhiều mảnh nhỏ trước cái nhìn của những người sống sót, biến thành vô vàn đốm sáng và tan biến trong không khí.
——Sau khi người chơi chính thức chết, đạo cụ cũng sẽ bị thu hồi bởi hệ thống.
Cố Cảnh Thịnh nhìn nhanh qua, thấy rõ ràng phần giới thiệu đạo cụ trên tấm thẻ, thở dài gật đầu: “Không phải là hoàn toàn ngẫu nhiên đâu, ngọn giáo này sẽ tăng khả năng gặp tai nạn của người sử dụng, đồng thời khiến người đó trở nên đa nghi và hoang tưởng.”
[Người gửi: Boardgame Vui Vẻ
Người chơi chính thức [Tiểu La] đã chết, những người sống sót phải thật nỗ lực đó nha.]
Hạ Hiểu Vân gần như bị sốc khi đọc tin nhắn mới trên điện thoại của mình —— cô không biết Tiểu La, nhưng cũng biết người này đang ở cùng hành lang với Cố Cảnh Thịnh và Vệ Gia Thời.
“Cẩn thận, trong hành lang này có thể có nhiều hơn ba con quái vật đấy!”
Thương Mân Nga và Cao Bất Dịch có thể cùng nhau đi đến ngày hôm nay trong cái thế giới [Boardgame Vui Vẻ] đầy hỗn loạn này thì hai người đương nhiên tin tưởng bạn đồng hành của mình, nhưng không ngờ tới khi họ chạm trán với người bản địa chạy ra từ đầu hành lang thì ba con quái vật đằng sau cũng đã phá vỡ rào chắn cây yến mạch để tấn công người chơi từ cả hai phía.
Cao Bất Dịch thở dài buồn bã: “Tôi đúng là không nên hợp tác với một tên non tay như cậu mà.”
Nếu không phải đang bị đánh đến mức không thể đáp trả thì Thương Mân Nga chắc chắn sẽ đổi hướng PK với đồng đội của mình trước — xét về vận may, hai người cũng giống như một người châu Phi và một người Trung Quốc, không khác biệt là bao đâu.
Bởi vì cuộc tấn công của quân địch quá mạnh, Hạ Hiểu Vân và những người khác buộc phải quay trở lại ‘phòng chờ’ ngay khi họ vừa mở cửa.
Thương Mân Nga và Cao Bất Dịch hợp tác với nhau thì vẫn đủ sức đối mặt với hai NPC, hai người sẽ không bị đánh bại trong một chốc một lát, nhưng họ lại không thể ngăn cản những con quái vật còn lại xông vào trong phòng.
Cao Bất Dịch lớn tiếng nhắc nhở: “Hai người nhớ cẩn thận, đừng để bị bắt, tốt nhất là tản ra mà chạy trốn, a...”
Anh ta chỉ sơ sẩy một chút đã bị NPC đánh trúng cánh tay.
Thương Mân Nga hiện hoá chiếc khiên tròn trong tay, nếu Hạ Hiểu Vân quan sát cẩn thận, cô sẽ nhận ra NPC nhiều lần rõ ràng đang nhắm vào những bộ phận quan trọng của người chơi, nhưng vào thời khắc ngàn cân treo sợi tóc đấy thì đột nhiên đổi hướng, sau đó bị chiếc khiên chặn lại thành công.
Trong phòng chờ có những chiếc bàn trà hình ovan rải rác khắp nơi, bị lộn ngược cùng những chiếc ghế gỗ có đệm, Hạ Hiểu Vân nhìn Chu Soái rồi chạy theo hướng ngược lại, đối phương ngạc nhiên một chút nhưng cũng không đuổi theo.
Hai bên phòng có vài chiếc tủ gỗ lớn cao từ mặt đất đến trần nhà, ngoại trừ vài tờ giấy thông báo và mảnh báo nhỏ người chơi đã kiểm tra trước đó ra thì không có gì đáng chú ý cả.
Hạ Hiểu Vân co rúm người, lặng lẽ trốn trong tủ gỗ, trước khi đóng cửa lại cô còn hiện hóa tấm biển “Cấm xâm phạm” đặt ở trước cửa của tủ gỗ.