Hạ Hiểu Vân muốn đóng chặt cửa tủ, nhưng khi chỉ còn một khe hở cuối cùng thì lại bị một lực lượng vô hình ngăn cản, không thể đóng cửa hoàn toàn.
——Quy tắc thứ tư của trò chơi: “Bạn là người sợ bóng tối vậy nên không thể di chuyển trong môi trường không có ánh đèn.”
Hạ Hiểu Vân không còn cách nào khác đành tuân theo nguyên tắc chiếu sáng của [Boardgame Vui Vẻ], để lại một khe hở ánh sáng trên cửa tủ. Tuy nhiên, trước mặt tủ gỗ còn có một hàng ghế cũ được xếp chồng lên nhau, cô không thể thấy ai và cũng sẽ không bị ai phát hiện, tạm thời được coi là an toàn.
Hai NPC đang lảng vảng quanh phòng, Hạ Hiểu Vân không thể nhìn thấy chúng, vì sợ xảy ra điều gì đó không may, cô còn hiện hoá chiếc [áo khoác lông gấu xoàng xĩnh] để bọc quanh cơ thể mình.
“Bạch! Bạch! Bạch!”
Tiếng bước chân ngày càng lớn, lẫn với tiếng xích chói tai kéo lê trên sàn, Hạ Hiểu Vân dựa vào âm lượng để phán đoán khoảng cách giữa NPC và tủ gỗ đang bị rút ngắn nhanh chóng, tình huống xấu nhất cô nghĩ đến còn tệ hơn, điều này chỉ có một cách giải thích, đó là đối phương từ đầu đã có mục tiêu là cô.
Tiếng bước chân dừng lại trước cửa tủ gỗ.
Hạ Hiểu Vân cụp mắt xuống, không nhìn ra ngoài, cố gắng kiềm chế không phát ra bất cứ tiếng động nào, nhưng vẫn run rẩy một chút, trong tình trạng sợ hãi cực độ thì đây là bản năng sinh lý không thể chống lại được——
“Aaaaaah!”
Tiếng hét thảm thiết khiến tay của Thương Mân Nga run lên, là một người chơi có kinh nghiệm, anh ta đã quen với cái chết của bạn đồng hành, nhưng tiếng than khóc trước lúc chết của con người thì dù nghe bao nhiêu lần cũng vẫn rất khắc nghiệt.
Thể lực của Cao Bất Dịch mạnh hơn bạn mình một chút, nhưng không có sự bảo vệ của khiên chắn, trên người anh ta lúc này đã xuất hiện nhiều vết thương.
Dưới chân họ là xác của một dân bản địa.
Sau khi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của con mồi đã bị bắt, NPC đang vật lộn với Cao Bất Dịch và Thương Mân Nga liền bỏ qua mục tiêu trước mặt, quay người chạy về phía nguồn phát ra âm thanh.
[Người gửi: Boardgame Vui Vẻ
Người chơi chính thức [Đại Chu] đã chết, những người sống sót phải thật nỗ lực đó nha.]
Hạ Hiểu Vân yếu ớt bò ra khỏi tủ, mồ hôi lạnh trên trán dính vào tóc, chảy xuống đôi má trắng nõn — Khi Chu Soái bị bắt, NPC đang đứng trước cửa tủ của cô bỗng quay đầu và chạy theo hướng ngược lại, giúp cô thoát khỏi nguy hiểm.
Thương Mân Nga đưa tay kéo Hạ Hiểu Vân đang đứng không vững, nhỏ giọng nói: “Quái vật sẽ tạm thời không đuổi tới đây, chúng ta đi trước đã.”
Hạ Hiểu Vân nhìn thoáng qua phía thi thể của Chu Soái, im lặng gật đầu.
Sau khi Tiểu La chết, đá đánh lửa mà cậu ta giữ đã nằm trong tay Cố Cảnh Thịnh. Với ánh lửa yếu ớt này, Cố Cảnh Thịnh đã tìm được công tắc của chiếc đèn tiết kiệm năng lượng ở hành lang. Khi phạm vi chiếu sáng được mở rộng, ba người sống sót cuối cùng cũng đến được nơi cuối hành lang.
Quãng đường này không quá dài, cho dù Cố Cảnh Thịnh cảm thấy thuộc tính của mình đã suy yếu, nhưng cũng chỉ mất khoảng nửa phút để đến nơi, trong khoảng thời gian này, họ lần lượt nhận được thông báo tử vong của [Đại Chu] và [Nhạc Khương].
——Sau khi rời khỏi cánh cửa số ba, hoặc nói cách khác, khi vòng ba bắt đầu, độ khó của trò chơi sẽ tăng lên một bậc.
Cuối hành lang có hai cánh cửa, một cánh nằm ở giữa hành lang, nhìn hình dáng thì có vẻ giống lối thoát hiểm đã bị phủ bụi từ lâu, đáng tiếc là nó bị khóa, cánh cửa còn lại được viết bằng ba chữ lớn “Phòng trực ban”.
Anh Phương hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói: “Đây chắc là bài kiểm tra cuối cùng rồi.” Nhìn hai đồng đội tạm thời của mình, hỏi: “Hai người đã sẵn sàng chưa?”
Vệ Gia Thời thành thật: “Tôi vẫn chưa.”
Cố Cảnh Thịnh cũng thành thật: “Tôi không có vấn đề gì.”
Anh Phương bình tĩnh gật đầu: “Vậy thì đi thôi.”
Vệ Gia Thời: “......”
Cửa phòng trực không khóa, chỉ cần vặn nhẹ tay nắm tròn một chút là có thể mở ra, Cố Cảnh Thịnh cũng không cảm thấy may mắn, mà ngược lại có chút ngưng trọng.
Đánh giá từ tình huống trước đó, độ khó của trò chơi càng về sau càng cao, cánh cửa phòng nhiệm vụ không khóa chỉ có thể chứng minh một điều, đó là đằng sau cánh cửa này có một vấn đề còn lớn hơn đang chờ bọn họ giải quyết.
Dựa vào đá đánh lửa, Cố Cảnh Thịnh tìm thấy công tắc đèn treo trong phòng trực, giống như ba phòng trước đó, hệ thống chiếu sáng ở đây vẫn duy trì được chức năng sử dụng cơ bản.
Khi Vệ Gia Thời nhìn thấy tình hình chung trong phòng, không khỏi hít một hơi lạnh.
Trên tường đối diện cửa phòng treo một bức tranh sơn dầu cực lớn, trong tranh, đôi mắt của cô gái bị móc ra, chỉ còn lại hai lỗ đen, khóe miệng bị dao cứa, tạo thành một nụ cười kỳ lạ.
Trên chân váy của cô gái có hàng loạt dấu tay đẫm máu.
Ngoài ra thì trên sàn phòng trực, trên ván giường tầng và trên cửa tủ gỗ đèu có đầy những vết máu cũ kéo dài.
Phòng trực này còn có một phòng vệ sinh nhỏ đi kèm, khi Vệ Gia Thời vừa mở cửa, chưa kịp đi vào kiểm tra đã bị mùi hôi thối lâu ngày bên trong khiến cho ngạt thở, liên tục hắt hơi ba cái.
Cố Cảnh Thịnh: “... Không cần vào đó vội, chúng ta kiểm tra xung quanh trước.”
Vệ Gia Thời nghe theo lời cô nói, đi quanh phòng và ngay lập tức phát hiện ra điều bất thường. Phòng trực này không chỉ có cửa phòng không khóa, mà cửa nhà vệ sinh cũng không khóa, thậm chí cánh tủ gỗ để tài liệu cũng không bị khóa lại. Nếu không phải cậu ta đã hiểu rõ ác ý đến từ [Boardgame Vui Vẻ], cậu ta chắc sẽ nghi ngờ câu hỏi cuối cùng trong bài kiểm tra này được tạo ra để tặng điểm cho thí sinh mất.