Bắt Đầu Từ Boardgame

Chương 64: Thoát Khỏi Bệnh Viện Bỏ Hoang (26)

Anh Phương nhăn mày, dường như anh ta và Vệ Gia Thời có cùng suy nghĩ: “Tại sao lại không có chỗ nào cần giải mã nhỉ?”

Có lẽ vì đang chơi trò chơi trí óc nên Cố Cảnh Thịnh mới có tâm trạng thoải mái hơn hai người kia: “Đừng vội, nhìn kỹ xem chiếc giường này trông thế nào đã.”

Giường tầng trong phòng trực được đặt sát tường, cách nhà vệ sinh một bức tường, tuy kiểu dáng đủ chỗ cho hai người cùng ngủ nhưng dựa vào dấu vết sử dụng, giường tầng trên dùng để chứa đồ đạc, hoàn toàn có thể được coi là tủ quần áo.

Cố Cảnh Thịnh không trèo lên giường trên để nhìn xung quanh căn phòng, mà tập trung chú ý vào giường dưới.

Bốn góc giường đều có những vết máu cũ, trong đó phía đầu giường gần tường là nơi có nhiều vết máu nhất, không chỉ ngấm đầy tấm ván giường, mà còn rơi xuống sàn tạo thành một vết máu hình tròn.

Vệ Gia Thời lẩm bẩm: “Trên giường sao lại có xích sắt, còn có dây trói?”

Đã là phòng trực, vậy đây hẳn là nơi nhân viên y tế của viện điều dưỡng nghỉ ngơi vào ban đêm, vậy làm sao lại xuất hiện những công cụ dành cho bệnh nhân?

Cố Cảnh Thịnh bình tĩnh nói: “Trước khi bệnh nhân trốn khỏi bệnh viện, bọn họ đã điên cuồng trả thù những nhân viên y tế, vì vậy những thứ này chắc chắn là những gì còn sót lại từ việc đó.”

Vệ Gia Thời càng nghĩ thì càng thấy sợ hãi hơn.

Sau cái chết của Tiểu La, Phương Kỳ Câu có chút lo lắng, lý trí nói với anh ta là nên đợi thêm một thời gian, nhưng nguy hiểm khắp nơi khiến anh ta không khỏi thúc giục: “Cô có phát hiện gì không?”

Mặc dù câu hỏi không chỉ định cụ thể, nhưng Cố Cảnh Thịnh vẫn dễ dàng hiểu ý của Phương Kỳ Câu, nhún vai: “Đừng vội, tôi nghĩ trong phòng này chắc chắn có manh mối về độ khó cấp cao.”

Phương Kỳ Câu sửng sốt: “Cô thực sự muốn thử thách ở độ khó cấp cao à?”

Cố Cảnh Thịnh cũng không cần phải liều mạng đến cùng với phó bản lần này, khoan dung nói: “Cứ thử trước đã, nếu không xong thì thông qua độ khó bình thường cũng được.”

“......”

Phương Kỳ Câu cảm thấy để nói ra được câu này, thì cô gái trước mắt có thể là một đại lão thực thụ, hoặc là một ma mới trong thế giới này = _ =.

Sự sống còn khiến cho Vệ Gia Thời tạm thời bỏ qua sự khác biệt về cấp độ qua cửa, đạt thành mặt trận thống nhất với Phương Kỳ Câu: “Trước khi theo đuổi độ khó cao hơn thì liệu chúng ta có phải nên giải quyết vấn đề trước mắt không?”

Phương Kỳ Câu đồng ý: “Chúng ta đã kiểm tra mọi thứ bên ngoài rồi, có thể đi vào nhà vệ sinh thử xem xem.”

Cố Cảnh Thịnh lắc đầu: “Tôi nghĩ câu đố không nằm trong nhà vệ sinh đâu.”

Vệ Gia Thời khó hiểu: “Vậy nó ở đâu?”

Cố Cảnh Thịnh mỉm cười: “Ngay trước mặt chúng ta đấy.”

Dưới con mắt cảnh giác của Vệ Gia Thời và Phương Kỳ Câu, Cố Cảnh Thịnh trực tiếp nằm xuống chiếc giường tầng dưới, nhìn chằm chằm vào ván giường phía trên.

“......”

Mặc dù đã trải qua nhiều tình huống tương tự kể từ khi bước vào phó bản lần này, nhưng Phương Kỳ Câu vẫn muốn hỏi: “Làm sao cô biết có thứ gì đó ở mặt sau của ván giường tầng trên?”

Cố Cảnh Thịnh nói: “Đặt câu đố ở trước mắt người chơi nhưng lại muốn chúng ta nhìn từ một góc độ khác để giải quyết nó, trong các tác phẩm nghệ thuật thì đây là một chiêu trò phổ biến, hơn nữa còn có gợi ý — xích sắt và dây trói được sử dụng để trói người vào giường, trò chơi đang nhắc chúng ta có thể nằm xuống để xem.”

Một câu “chiêu trò phổ biến” đã khiến Phương Kỳ Câu cảm thấy bị kích thích, không thể kiềm chế được, hỏi: “Cô làm nghề gì ngoài đời thế?”

Cố Cảnh Thịnh đưa tay ôm lấy khu vực gần thái dương, giả như đang đeo kính, vẻ mặt sâu sắc nói: “Nhiếp ảnh gia, loại người có thể hy sinh cả tính mạng cho công việc ấy.”

Nhìn vẻ mặt trầm ngâm của Phương Kỳ Câu, Vệ Gia Thời vẫn không đành lòng tiết lộ cho anh ta sự thật về cái gọi là “hy sinh cả tính mạng cho công việc” chính là “bị thiên thạch rơi trúng ngay trong lần đầu vác máy đi chụp ảnh” =_=.

Mặc dù viện điều dưỡng "Rosemary" đã bị bỏ hoang từ lâu nhưng chữ viết trên tấm ván giường vẫn rất sâu và rõ, trực giác của Cố Cảnh Thịnh mách bảo cô là những dấu vết này không chỉ được ngâm trong máu người mà còn được khắc ra từ móng tay.

“Connor tiên sinh thân mến, khi thuốc ngủ hết tác dụng, ngài sẽ tỉnh dậy và thấy tay chân mình đang bị trói, chỉ còn ba giờ nữa là 'thuốc chống trầm cảm' sẽ phát huy tác dụng hoàn toàn.”

“Mặc dù Connor tiên sinh tàn nhẫn không bao giờ cho những bệnh nhân vô tội một cơ hội, nhưng Andrey lịch sự vẫn sẵn sàng cho ông ta cơ hội này. Khi Connor nhìn thấy dòng chữ trên ván, 'thuốc an thần' trong cơ thể ông ta đã bắt đầu phát huy tác dụng, loại thuốc này sẽ tăng cường sức mạnh của con người trong thời gian ngắn và Connor tiên sinh có thể tự mình giựt đứt dây trói bên tay trái.”

“Sau khi được tự do, Connor tiên sinh muốn rời khỏi chiếc giường này, nhưng đáng tiếc, có cái gì đó cũng đang cản trở tay phải của ông ta, không phải là loại dây trói kém chất lượng, mà là một mà là một sợi xích sắt chắc chắn. Tất nhiên, nếu Connor tiên sinh đủ tỉ mỉ thì ông ta sẽ thấy có một con dao sắc dưới gối mình. Andrey đảm bảo bằng danh dự của anh ta là con dao nhỏ này không thể cắt đứt dây xích nhưng lại dễ dàng cắt đứt cổ tay của một người lớn, ngay cả với kẻ ngốc như Connor tiên sinh vẫn luôn xếp dưới đáy trong các bài kiểm tra thể lực.”

"Connor tiên sinh khó mà quyết định được. Ông ta sợ trước khi thuốc phát huy tác dụng thì bản thân ta đã chết trước vì mất quá nhiều máu. Andrey đã chu đáo chuẩn bị băng gạc và xịt cầm máu cho ông ta trong ngăn kéo dưới tủ gỗ. Những cuộn băng này thường được bệnh nhân sử dụng, Connor tiên sinh có thể yên tâm mà băng bó vết thương của mình. Nhưng Andrey khó xác định hiệu quả của chai xịt cầm máu này, vì để lấy được loại thuốc này đối với anh ta mà nói thì còn khó hơn lấy được miếng thịt trong bữa trưa nữa. Connor tiên sinh có thể đặt hy vọng vào lòng tốt và sự trung thực của nhân viên thu mua.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất