Bắt Đầu Từ Boardgame

Chương 65: Thoát Khỏi Bệnh Viện Bỏ Hoang (27)

Cố Cảnh Thịnh nằm xuống, ôm mặt đọc những tin nhắn trên tấm ván giường.

Vệ Gia Thời: “...Vậy cuối cùng cái người tên Connor đó có tự chặt tay của mình không?”

Cố Cảnh Thịnh xoay người ngồi dậy, uể oải nói: “Câu hỏi này dễ kiểm chứng thôi.”

Phương Kỳ Câu nhìn tư thế bước đi uể oải của cô, không khỏi nghi ngờ đối phương có phải đã để quên hồn của mình ở lại trên giường rồi hay không.

Vệ Gia Thời đã từ bỏ việc suy nghĩ, chỉ đi theo bước chân của Cố Cảnh Thịnh xuống dưới để tránh gặp phải trường hợp như Tiểu La, người đã tự ý mở cửa. Nhìn Cố Cảnh Thịnh mở ngăn kéo của chiếc tủ gỗ mà cô đã kiểm tra trước đó, sau đó lôi toàn bộ ngăn kéo ra rồi lật ngược lại.

Mặt sau ngăn kéo có những lời nhắn mới cùng vài dấu tay đẫm máu.

Cố Cảnh Thịnh phán đoán: “Những dấu tay này rõ ràng là do tay trái để lại, hơn nữa khoảng cách giữa tủ gỗ và giường sắt xa hơn độ dài sải tay của một người. Vậy nên Connor chắc chắn đã cắt bỏ tay phải của mình để có thể chạm vào ngăn kéo.”

Vệ Gia Thời nhìn tin nhắn ở mặt sau ngăn kéo, lại nhìn Cố Cảnh Thịnh, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, những gì cậu ta muốn biết nhất bây giờ không còn là tình huống của Connor nữa, mà là: “Nói thật đi, Y Quân, nhìn trên suy nghĩ ăn ý đến mức không thể tin được thì cô xác định ‘Andrey’ không phải là tài khoản mà cô bí mật tạo ra trong phó bản đấy chứ?”

Cố Cảnh Thịnh: “......”

Không cần phải suy luận phức tạp gì để có thể dễ dàng nhận thấy lời nhắn phía sau ngăn kéo và chữ viết trên tấm ván giường là giống nhau.

“Connor tiên sinh đã tự chặt đứt bàn tay phải của mình, đây hẳn là một hành động dũng cảm hiếm có trong cuộc đời ông ta. Tuy nhiên, việc băng bó và xịt vết thương chỉ có thể làm giảm đau tạm thời, ông ta vẫn phải lo lắng về loại thuốc chống trầm cảm vẫn đang ẩn nấp trong cơ thể mình.”

“Cửa phòng trực đã bị mười bốn bệnh nhân phong toả từ bên trong. Họ đã mất bốn mươi phút để đóng những chiếc đinh sắt này, họ làm việc đến mức ra đầy mồ hôi nhưng không ai là thấy mệt mỏi.”

“Connor tiên sinh lúc này đang la hét hoặc đập đầu vào tường với hy vọng được người khác giúp đỡ, nhưng tiếc thay, những đồng nghiệp ở viện điều dưỡng cũng đang trong tình trạng tương tự như ông ta hoặc là tệ hơn. Connor vô dụng chỉ có thể dựa vào chính sức lực của mình để vượt qua tình thế khó khăn hiện tại.”

“Connor tiên sinh bắt đầu tuyệt vọng. Ông ta cảm thấy mình nhất định sẽ chết trong phòng trực, nhưng Andrey rộng lượng đã cho ông ta hai lựa chọn để sống sót. Chìa khóa của cánh cửa cuối hành lang ban đầu được đặt trong sảnh tiếp tân, nhưng bây giờ nó được giấu ở đâu đó trong phòng trực. Andrey sẵn sàng đưa ra gợi ý để giúp Connor tiên sinh tìm được manh mối dễ dàng hơn. Các bệnh nhân đã tìm thấy quả bóng bàn mà Connor tiên sinh yêu thích khi đang dọn dẹp phòng trực, họ đã cho chìa khóa vào trong quả bóng bàn đó, Connor tiên sinh có thể sử dụng điều này để tìm kiếm.”

“Sau khi tìm được chìa khóa, Connor tiên sinh có thể dùng con dao cắt đứt bàn tay của mình để cắt những thanh gỗ đang phong tỏa cửa phòng. Với một người đàn ông trưởng thành thì công việc này có lẽ phải mất hơn một giờ đồng hồ. Sau khi rời khỏi phòng trực, ông ta có thể gọi cấp cứu ở sảnh lễ tân. Connor tiên sinh tin rằng đó là phương tiện liên lạc duy nhất trong khắp cả cái viện điều dưỡng ‘Rosemary’ này.”

“Nếu Connor tiên sinh không tự tin vào khả năng tìm kiếm chìa khóa của mình thì Andrey cũng đã chuẩn bị sẵn một giải pháp thay thế đơn giản hơn cho ông ta. Bất cứ ai ở 'Rosemary' hơn năm năm đều biết phòng trực có một cánh cửa thông ra bên ngoài. Nhưng đáng tiếc là nó đã bị viện trưởng ra lệnh đóng cửa vào tháng chín năm ngoái. Johan tiên sinh chịu trách nhiệm việc thay đổi mật mã trên cửa, quý ông trung thực này là tiền nhiệm của Connor tiên sinh, Andrey tin rằng họ đã trao đổi cẩn thận về việc này.”

“Xét đến việc Connor tiên sinh có thể đã bỏ lỡ lời nhắc nhở của Johan tiên sinh trước khi rời đi vì quá say rượu, nếu ông ta sẵn lòng kiểm tra lại phòng trực từ góc nhìn của Andrey thì sẽ tìm thấy manh mối được viết ở một nơi rất rõ ràng thôi."

“Cuối cùng, chúc ông may mắn.”

Sau khi đọc lời nhắn trên ngăn kéo, trong một khoảnh khắc Vệ Gia Thời không biết phải nói gì — xét từ các manh mối trước đó, mối quan hệ giữa bệnh nhân và nhân viên viện điều dưỡng rất căng thẳng. Người để lại lời nhắn không phải là muốn để lại một "con đường" cho Connor, mà đúng hơn là muốn tra tấn con mồi một cách triệt để trước khi nó chết hẳn.

Phương Kỳ Câu: “Vậy bây giờ chúng ta có hai con đường để lựa chọn. Hoặc là rời khỏi phòng trực, hoặc là đến sảnh lễ tân để tiếp tục thăm dò.” Anh ta dừng lại một chút rồi nói thêm: “Phó bản này quá nguy hiểm, hơn nữa sảnh lễ tân bên kia còn là một “phó bản trừng phạt” đấy, mà đạo cụ quan trọng cũng bị mất rồi, tôi không đề nghị chúng ta tới đó đâu.”

Trong một hoàn cảnh khác, Phương Kỳ Câu sẽ không thảo luận một cách lịch sự về hành động tiếp theo với bạn đồng hành của mình thế này, chỉ cần đối phương không ảnh hưởng đến anh ta thì muốn tìm đường chết thế nào cũng được. Vấn đề là trong phó bản lần này, anh ta cũng không tự tin để dựa vào chính mình mà thoát ra khỏi tòa nhà đầy câu đố.

Cố Cảnh Thịnh khẽ mỉm cười, không phản đối nhưng cũng không nói gì: “Tùy tình huống mà quyết định thôi.”

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất