Câu hỏi không khó nhưng hiếm khi có thể giữ được bình tĩnh mọi lúc trong phó bản tràn ngập nguy hiểm đến tính mạng này.
Gió đêm từ bên ngoài cửa sắt thổi vào, sau khi được hít thở không khí trong lành, những người chơi mới thực sự nhận ra mình đã phải ở trong một cái chuồng chó có mùi hôi thối kinh khủng đến mức nào =_=.
Vệ Gia Thời nheo mắt, thò đầu ra ngoài cửa, nhưng không có chút ánh sáng nào trong phòng trực có thể lọt ra bên ngoài, dù nhìn thế nào thì bên ngoài cửa chỉ là một vùng tối đen: “Chúng ta ở tầng ba đấy, có thể đi ra ngoài mà không sao chứ?”
Cố Cảnh Thịnh nói ngắn gọn: “Không phải tầng ba, mà là tầng một —— con số la mã trên tường không chỉ số tầng mà chỉ số thứ tự của hành lang.” Nói xong, cô lùi về sau một bước rồi nói với hai người bạn đồng hành của mình: “Tôi định tiếp tục khám phá phó bản thêm một lúc nữa, hai người đi trước đi.”
Phương Kỳ Câu trầm ngâm nhìn cô, gật đầu, là người đầu tiên bước ra khỏi cánh cửa sắt——
[Người gửi: Boardgame Vui Vẻ
Phó bản [Thoát khỏi bệnh viện bỏ hoang] đã thông qua cấp độ khó bình thường.
“Đây là một nơi chứa đầy những ký ức không may mắn. Bạn đã vội vàng trốn thoát khỏi viện điều dưỡng ‘Rosemary’.”
Sau khi kiểm tra, người chơi [Anh Phương] đáp ứng điều kiện để rời khỏi phó bản. Vì đây là phó bản đặc biệt, người chơi sẽ rời khỏi đây ngay sau khi hoàn thành nhiệm vụ.
Ghi chú: Khen thưởng sẽ được phát sau khi trở về phòng nghỉ.]
Cố Cảnh Thịnh nhìn chằm chằm Vệ Gia Thời, rõ ràng là đang muốn tiễn cậu ta, người sau lại nhìn cô một lúc, do dự một chút nhưng vẫn mở miệng nói:
“Tôi cũng muốn ở lại.”
Cố Cảnh Thịnh liếc nhìn cậu bạn nhỏ này một lúc, rất thẳng thắn nói: “Nếu đi thăm dò sâu hơn, tôi cũng không chắc bản thân mình có thể sống sót để trở về, chưa kể đến việc phải phân tâm để bảo vệ cậu.”
Nghe vậy, ánh mắt Vệ Gia Thời trở nên kiên định hơn: “Tôi hiểu rõ.”
Cố Cảnh Thịnh nhẹ nhàng gật đầu: “Vậy chúng ta trước tiên đi đến sảnh lễ tân xem sao.”
Vệ Gia Thời thở phào nhẹ nhõm, xấu hổ gãi đầu: “Tôi còn nghĩ rằng cô sẽ không đồng ý để tôi ở lại trong phó bản cơ.”
Cố Cảnh Thịnh cười nhẹ, lười biếng nói: “Về nguyên tắc, tôi sẽ thường không ngăn cản một người trưởng thành tự đi tìm chết đâu.”
Như tin nhắn trước đó đã đề cập tới, Andrey đã chuẩn bị sẵn hai lối thoát cho Connor, một là thông qua cửa sắt để trực tiếp rời đi, hai là đi đến sảnh lễ tân để kêu cứu.
Vệ Gia Thời: “Tôi nhớ manh mối nói rằng chiếc chìa khóa mở ra cánh cửa ở cuối hành lang được để trong quả bóng bàn mà Connor tiên sinh thích nhất.”
Cố Cảnh Thịnh gật đầu: “Bóng bàn, kết hợp với thông tin về thợ sửa ống nước trên tờ giấy ghi chú thì rất dễ dàng để suy ra vị trí của chìa khóa.”
Cô lại bước vào phòng vệ sinh, lấy một ống nước cao su từ trong thùng rác ra, một đầu nối với vòi nước, đầu còn lại kéo vào bồn cầu.
——Trên tờ giấy tìm được trước đó có ghi chép về việc thợ sửa ống nước sẽ đến để sửa chữa, không khó để suy đoán ra ống nước trong phòng vệ sinh này hiện đang bị tắc, kết hợp với quả bóng bàn thì gợi ý đã rất rõ ràng.
Khi chất lỏng đặc như bùn chảy ra liên tục, bồn cầu dần dần được lấp đầy và một quả bóng bàn cũ với thành phần bề mặt quá phức tạp nổi lên từ dưới đáy bồn cầu dưới tác dụng của sức nổi.
Cố Cảnh Thịnh quay người lại, im lặng nhìn Vệ Gia Thời.
Vệ Gia Thời tự giác nói: “... Đừng di chuyển, tôi sẽ đi lấy chìa khóa.”
[Người gửi: Boardgame Vui Vẻ
Bây giờ là [vòng thứ tư] của người chơi, xin hãy chú ý thời gian.]
Khi tin nhắn mới đến, những dân bản địa bị Cố Cảnh Thịnh nhốt trong đống bùn lầy ở phòng bệnh nhỏ đều đồng thời phát ra tiếng gầm gừ giận dữ.
Vệ Gia Thời cảm thấy cổ họng run lên: “Bọn họ có thể thoát ra ngoài không?”
Câu trả lời mà Cố Cảnh Thịnh đưa ra đã cho thấy tính chặt chẽ của một người chơi thông minh:
“Cũng không thể loại trừ khả năng này.”
“.....”
Trong lúc này, Vệ Gia Thời chỉ hy vọng Cố Cảnh Thịnh có thể càng nhanh càng tốt hoàn thành việc thăm dò sâu hơn trong phó bản.
Cánh cửa ở cuối hành lang mở ra, phía sau nó là sảnh lễ tân.
Vệ Gia Thời quay đầu nhìn lại và thấy phía trên lối vào nơi họ vừa bước ra cũng có chữ số "III":
“Khi nào thì cô biết những chữ số la mã này là số thứ tự của hành lang chứ không phải số tầng?”
Cố Cảnh Thịnh đang cúi đầu soạn thảo tin nhắn, thản nhiên trả lời: “Tôi đã có suy đoán này từ đầu rồi, sau lại tìm ra manh mối để xác nhận điều đó — cậu có nhớ trong tờ ghi chú ở phòng thứ nhất có một đoạn văn ghi là ‘Tôi không thể tưởng tượng ra đây lại là một viện điều dưỡng dành cho những bệnh nhân đặc biệt, nó trông giống như một nông trang xinh đẹp hơn’ không?”
Vệ Gia Thời gật đầu: “Nhớ rõ.”
Cố Cảnh Thịnh: “Trong phó bản trước đó, tôi cũng đã trải qua một thời gian ngắn sống tại nông trại. Hầu hết các căn nhà trong nông trang đều là loại thấp tầng. Nếu nơi những người chơi đang ở nằm trong cùng một tòa nhà có chiều cao ít nhất bốn tầng thì nó sẽ không trông giống như những gì mảnh báo đã miêu tả. Ngoài ra, khi khám phá các hành lang, trong chúng ta không có ai nghe được âm thanh nào phát ra từ cả tầng trên lẫn tầng dưới, điều này cũng rất bất thường. Do đó, cá nhân tôi nghiêng về việc bốn hành lang này đều ở tầng một hơn, chúng độc lập với nhau và chỉ có thể được kết nối thông qua sảnh lễ tân.”
Sau khi nghe Cố Cảnh Thịnh giải thích, Vệ Gia Thời mới ý thức được ý nghĩa của các loại manh mối mà trò chơi đưa ra có lẽ không chỉ đơn giản như bề ngoài của nó.
Năm phút trước, tại hành lang số 4.
Ngôn Vô Vật một lần nữa đặt [Dao rỉ sét trong đá san hô] trở lại ngăn đựng thẻ, vẻ mặt lạnh lẽo đứng im tại chỗ, cố gắng thở đều để bình tĩnh lại sau trận chiến.
Khi bọn họ rời khỏi căn phòng thứ ba đã bị NPC đang phục kích ở ngoài cửa tấn công, lúc này Ngôn Vô Vật mới nhận ra, ngoài ba con quái vật chạy đuổi theo họ từ cửa thang máy thì còn có một con quái vật đang ẩn nấp sâu trong hành lang, chỉ chờ bọn họ rơi vào bẫy.
Sau khi NPC bắt giữ Nhạc Khương, những dân bản địa tạm thời buông tha cho Hà Thanh Hoa và Ngôn Vô Vật, nhưng giữa hai người sống sót đã nhanh chóng nảy sinh ra những mâu thuẫn mới.
Họ không thể tìm được cách để mở cánh cửa thứ tư.
Hà Thanh Hoa cũng là một người chơi có kinh nghiệm, tất nhiên là cô ta không muốn bị tàn sát bởi người chơi khác như Nhạc Khương và Vu Xu, nhưng trước khi cô ta kịp phản ứng, Ngôn Vô Vật đã đột nhiên ra tay cắt đứt ngón tay của người phụ nữ này, sau đó cô ta muốn phản công lại thì đã chết một cách bi thảm dưới con dao găm mà không có bất kỳ sự phản kháng nào.
Ngôn Vô Vật do dự một lát, không biết nên mở cánh cửa ở giữa hành lang trước hay mở cửa bên cạnh trước.
——Những người đi cùng anh ta đều đã chết, và anh ta chỉ còn lại một cơ hội cuối cùng.
Từ nội dung tin nhắn mà Y Quân gửi tới thì một trong hai cánh cửa này chắc chắn sẽ có lối thoát ra khỏi đây, Ngôn Vô Vật sợ đây có thể là một cái bẫy nên phải đợi tới khi tin nhắn Phương Kỳ Câu thông qua được gửi đến, anh ta mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Anh ta mở cánh cửa thứ tư bằng ngón tay vẫn còn hơi ấm.
“Cạch.”
Gần như cùng lúc Ngôn Vô Vật đẩy cửa ra, cánh cửa nằm giữa hành lang bỗng bị đẩy ra từ bên ngoài.
Một khuôn mặt thiếu nữ thò qua khe cửa, ánh mắt dừng trên mặt Ngôn Vô Vật một lúc rồi mới nói: “Mở cửa ở chỗ chúng tôi sẽ không cần dùng đến chìa khóa đâu.”
Giọng nói của cô ta rất dịu dàng, trên mặt còn mang theo nụ cười, khi nhìn thấy Ngôn Vô Vật, thậm chí biểu cảm của cô ta còn có chút không phù hợp với hoàn cảnh của phó bản.....như là thú vị và vui vẻ?
Ngôn Vô Vật xoay người, bước nhanh tới gần cửa, dùng ngữ khí ôn hòa nói: “Vị tiểu thư này——”
“Uỳnh!”
Cánh cửa vừa dày vừa nặng mới được mở ra đã bị đóng sầm lại, khiến bụi trên trần nhà rơi xuống.
Ngôn Vô Vật cảm thấy tim mình ngừng đập trong giây lát, anh ta nghe thấy tiếng bước chân của NPC đang di chuyển tới đây, liền lập tức dừng lại sau đó nhanh chóng tiến vào căn phòng thứ tư.
Tác giả có lời:
Chương này đã bật mí về~
Mật khẩu.
Chìa khóa nằm trong quả bóng bàn, còn quả bóng bàn nằm trong bồn cầu bị tắc.
Chữ số La Mã không phải là số tầng mà là số thứ tự hành lang.