Mặc dù vậy thì so với Vệ Gia Thời, người còn chưa rời khỏi ghế trường học hay Hạ Hiểu Vân, người không thích nói chuyện, thì Cố Cảnh Thịnh vẫn nổi bật hơn với ưu thế tuyệt đối.
Đối mặt với đề nghị của các bạn cùng phòng muốn cô trở thành đội trưởng, Cố Cảnh Thịnh không tiếp tục phản đối, nhưng cũng không đồng ý ngay.
Hạ Hiểu Vân suy nghĩ một chút rồi hiểu ra: "Cô muốn chờ năm phút sau để hệ thống tự động chỉ định à?"
Cố Cảnh Thịnh chớp mắt rồi nói: “Cơ hội hiếm có thế này thì sao lại không làm chứ?”
Hạ Hiểu Vân lộ ra vẻ tán dương: "Cô nói đúng lắm."
Vệ Gia Thời tạm thời trầm mặc, sau khi trải qua hai trò chơi, cậu ta cũng bắt đầu suy nghĩ kỹ càng về ý nghĩa sâu xa đằng sau từng lời nói và hành động của những người khác — Bất luận về tố chất tâm lý hay năng lực giải mã thì Cố Cảnh Thịnh chính là người chơi mạnh nhất của phòng 08321. Nhưng đây mới chỉ là suy đoán của ba người, vẫn còn thiếu bằng chứng xác thực.
Vì vậy, Cố Cảnh Thịnh và Hạ Hiểu Vân muốn thông qua cách chỉ định của hệ thống để có được thông tin chính xác nhất.
Năm phút đã trôi qua.
[Người gửi: Boardgame Vui Vẻ
Thời gian đã đến, hệ thống tự động chỉ định người chơi chính thức 08321-6 làm đội trưởng phòng 08321, mở ra quyền hạn của đội trưởng.]
Cố Cảnh Thịnh nhìn vào màn hình điện thoại, mặc dù đã nói là mở ra quyền hạn của đội trưởng, nhưng cái cục gạch này không có bất kỳ thay đổi nào về hình dáng hay giao diện, cô lắc đầu với Hạ Hiểu Vân, người sau ăn ý tiến gần tới chỗ máy tính, mở lên kiểm tra.
Hạ Hiểu Vân nhanh chóng thả con chuột trong tay ra, lùi lại một bước rồi nói với hai người khác: "Tôi không thể sử dụng máy tính, có vẻ như máy tính này được đặc biệt chuẩn bị cho đội trưởng."
Vệ Gia Thời cau mày: "Bây giờ là thời đại gì rồi, tại sao không thiết lập chức năng của máy tính trực tiếp lên điện thoại luôn đi?”
Cố Cảnh Thịnh: "Máy tính để bàn không tiện mang theo, làm như vậy thì chúng ta chỉ có thể sử dụng quyền hạn của đội trưởng sau khi quay lại sảnh trò chơi."
Hạ Hiểu Vân: “Đương nhiên là để hạn chế việc đội trưởng sử dụng quyền hạn trong phòng riêng rồi.”
"......"
Giọng nói của hai người đồng thời vang lên, về cơ bản thì cả hai cách diễn đạt đều xoay quanh một ý —— Của Cố Cảnh Thịnh thì có phần dẫn dắt hơn, Vệ Gia Thời cảm thấy chắc do cô đã quen với việc dẫn dắt nhóm cá mặn để giải đống câu đố trong phó bản trước đó.
Là một sinh viên đại học chưa bước chân vào xã hội, Vệ Gia Thời cảm thấy bản thân vẫn còn một chặng đường dài phía trước để có thể theo kịp suy nghĩ của đồng bạn =_=.
Chiếc máy tính xuất hiện sau khi phòng được nâng cấp có kích thước rất lớn, nó sử dụng màn hình CRT cũ thay vì màn hình LCD, nếu so sánh màn hình với mặt người thì phần sau của máy tính sẽ to gấp đôi bình thường.
“Ngoại trừ trình duyệt ra thì bên trong không có ứng dụng nào khác.” Cố Cảnh Thịnh nhìn xuống bàn phím, khóe miệng hơi nhếch lên —— để ngăn cản cô dùng phím tắt mở ra cửa sổ khác, hệ thống còn không thèm cài đặt win hay bất kỳ phím tắt nào trên bàn phím.
Cố Cảnh Thịnh ngập ngừng đặt tay lên bàn phím, sau đó tiếc nuối phát hiện bản thân không thể lấy lại được cảm giác quen thuộc vốn có.
Trong trình duyệt có những URL (địa chỉ web) được lưu sẵn, chỉ cho phép nhấp chuột để vào chứ không có dịch vụ khác đi kèm như xóa hoặc chặn, Cố Cảnh Thịnh xem qua đại khái, sau đó phát hiện chỉ có ba trang web mà cô có thể truy cập vào lúc này, đó là "Khu thương mại tự do của người chơi", "Siêu thị Ếch Xanh không bao giờ đóng cửa (trực tuyến)" và "Quản lý phòng".
Trong khu vực giao dịch tự do, người chơi giao tiếp với nhau thông qua các phòng chơi, có thể ẩn danh hoặc công khai. Tuy nhiên, việc liên lạc chỉ có thể được thực hiện giữa các phòng đã từng tiếp xúc với nhau, như mặt trẻ con họ Thương mà Cố Cảnh Thịnh từng gặp trong phó bản chẳng hạn, bây giờ hai bên đã có thể nhìn thấy thông tin giao dịch được treo trên phòng của nhau.
Cố Cảnh Thịnh cảm thấy đây cũng là một cách để khuyến khích người chơi tham gia trò chơi nhiều hơn.
Có thể đăng thông tin mua bán trên khu vực giao dịch. Tuy nhiên, dù người chơi có ý định làm gì thì cũng phải trả một phần phí cho hệ thống dưới dạng đạo cụ hoặc thời gian hoạt động tự do. Nếu giao dịch thành công thì còn phải đóng thêm phí khác.
"......"
Mặc dù chỉ có đội trưởng mới có thể thao tác trên máy tính, nhưng những người khác vẫn có thể xem trực tiếp, khi Vệ Gia Thời nhìn thấy hướng dẫn vận hành của khu giao dịch tự do, trán cậu ta đầy những vạch đen: “Mặc dù trong [Boardgame Vui Vẻ] đã có một cái Rút Thăm Trúng Thưởng vô đạo đức mà thậm chí còn không có cơ chế bảo đảm nào, nhưng để phát triển bền vững thì không phải hệ thống vẫn nên che giấu bản chất gian thương bất lương của mình một cách hợp lý à.”
Cố Cảnh Thịnh im lặng một lúc rồi thấp giọng hỏi: "Làm sao cậu biết [Boardgame Vui Vẻ] muốn phát triển bền vững chứ? Nếu mục tiêu của nó là loại bỏ tận gốc mọi khả năng phát triển bền vững thì làm sao?"
"......"
Vệ Gia Thời cảm thấy để có thể tiếp lời Cố Cảnh Thịnh thì vượt qua kỳ thi tiếng anh cấp 8 vẫn là chưa đủ. Cậu ta chắc còn phải đọc lại toàn bộ Từ điển Anh - Trung Oxford để mở rộng vốn từ của mình mất.
Phòng 08321 đang ở giai đoạn đầu tiên trong việc liên lạc với những người chơi khác, bây giờ Cố Cảnh Thịnh chỉ có thể nhìn thấy hai thông tin giao dịch:《 Thu mua lâu dài các mảnh chìa khoá hồi sinh, giá cả hợp lý, không lừa già dối trẻ! 》và《 Đạo cụ ngầu nhất, hay nhất, hiệu quả sử dụng tuyệt vời nhất, giá rẻ đến mức như cắt thịt người bán 》.
Vì ngưỡng mộ tiêu đề mà Cố Cảnh Thịnh bấm vào từng cái một để đọc.
Lịch sử giao dịch của cái vị mà thu mua mảnh chìa khóa hồi sinh là một dãy số 0 bất tận.
Còn đối với thông tin giao dịch thứ hai, từ tiêu đề không thể suy đoán được là đang bán loại đạo cụ gì, chỉ có thể liên tưởng đến đợt thanh lý cửa hàng cuối năm. Chi tiết bán hàng trong đó là đổi 12 vật phẩm 1 ★ để lấy hai vật phẩm 2 ★ ngẫu nhiên, hoặc một vật phẩm 3 ★ ngẫu nhiên.
Vệ Gia Thời: "Mảnh chìa khóa hồi sinh?"
Hạ Hiểu Vân: "Dựa vào tên thì có thể đoán được đạo cụ có liên quan đến việc thực sự sống lại."
Cố Cảnh Thịnh giơ tay: "Nếu là về mảnh chìa khoá, thì ở đây tôi có một cái đấy, là phần thưởng của phó bản vừa rồi."
Vệ Gia Thời hiển nhiên là kinh hãi: "Cô không sợ...ừm, thôi quên đi, tôi cái gì cũng chưa nói."
Vốn dĩ cậu ta định nhắc nhở Cố Cảnh Thịnh không được để lộ tiền tài của mình, nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, cậu ta cảm thấy nếu gặp phải tình huống như thế, thì còn chưa biết tên trộm xui xẻo nhìn trúng cô nàng này là ai đâu = _=.
Cố Cảnh Thịnh tạm thời chưa đăng thông tin giao dịch nào cả, cô chỉ để lại một tin nhắn nặc danh cho chủ nhân của bài đăng đầu tiên để hỏi về manh mối chìa khóa hồi sinh. Vì bị giới hạn về số lượng ký tự trong tin nhắn nên Cố Cảnh Thịnh chỉ có thể cố gắng nói một cách ngắn gọn, súc tích nhất. Nhưng khi cô muốn gửi đi tin nhắn thứ hai thì đã nhận được phản hồi thân mật đến từ hệ thống——
[Người gửi: Boardgame Vui Vẻ
Còn 11 giờ 59 phút 21 giây nữa mới có thể gửi tin nhắn tiếp theo, người chơi có thể lựa chọn trả mười vật phẩm 1 sao hoặc 48 giờ hoạt động tự do để kết thúc thời gian chờ đợi sớm hơn.]
Cố Cảnh Thịnh nhấn huyệt —— Không thể nhắn tin nhiều lần cùng một lúc để ngăn người chơi trao đổi thông tin về những phó bản tiếp theo, nhưng việc phải trả phí để giảm thời gian chờ vẫn mang đến cho cô một hiểu biết mới về [Boardgame Vui Vẻ], đúng là loại thấy tiền là sáng mắt.