Trên đường về, bầu trời trở nên xám xịt và bắt đầu có mưa nhỏ.
Hạ Hiểu Vân ngồi ở ghế sau, đặt hai tay lên đầu gối, lưng thẳng tắp: "Lần này cảm ơn cậu nhiều lắm.”
Cố Cảnh Thịnh mỉm cười, thản nhiên nói: "Chuyện nhỏ mà thôi."
Hạ Hiểu Vân hỏi: "Có gây phiền toái gì cho cậu không?"
Từ ghế sau nhìn lên, Hạ Hiểu Vân chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của Cố Cảnh Thịnh trên cửa kính xe.
Có lẽ vì cửa sổ đang hơi mở nên giọng nói từ ghế phía trước nghe có vẻ hơi lười biếng và mơ hồ:
“Chỉ bằng bọn họ mà nói, thì đâu thể gọi là phiền toái được.”
Mưa rơi càng lúc càng nặng hạt, những chiếc lá phong ven đường được rửa sạch đến sáng bóng, màn mưa dày đặc rơi khắp nơi, tạo thành một cảnh tượng mênh mang đất trời. Những giọt nước tích tụ trên kính chắn gió được gạt đi như hình một chiếc quạt trên bề mặt kính.
Xe địa hình đi xuống bãi đỗ xe dưới lòng đất.
Mỗi căn hộ trong khu chung cư của Cố Cảnh Thịnh đều có hai tầng, cứ cách một tầng thang máy mới dừng lại.
"Đây là thẻ ra vào và chìa khóa, ở giữa khu dân cư có một trung tâm thương mại, cậu có thể đi lại bằng thẻ ra vào này. Ngoại trừ ba phòng phía nam trên tầng, cậu có thể chọn bất kỳ phòng nào khác, phòng tập thể dục cũng ở tầng trên. Phòng ai người đó dọn, còn đâu cậu không cần phải bận tâm tới những nơi khác. Mỗi thứ hai và thứ năm hàng tuần sẽ có nhân viên dọn vệ sinh đến dọn dẹp. Tớ đã lắp camera giám sát trong phòng làm việc lớn ở tầng dưới, ở tất cả ban công các tầng và cả trước cửa nữa. Nếu có yêu cầu gì thì cậu chỉ cần ghi vào sổ lưu bút điện tử trước cửa, sẽ có người tới xử lý. " Cố Cảnh Thịnh giới thiệu rồi nói thêm, "Cậu không cần gò bó quá đâu, cứ coi nơi này như khách sạn là được."
Hạ Hiểu Vân: ...Nói chung, khách được phép coi nơi này như nhà của mình phải không?
Tuy sắc mặt của Hạ Hiểu Vân không biểu lộ quá rõ ràng, nhưng Cố Cảnh Thịnh vẫn có thể ngầm hiểu ý tứ của đối phương, bổ sung: "Dù sao bình thường tớ cũng chỉ coi nơi này là khách sạn mà thôi."
"......"
Hạ Hiểu Vân xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ — cô chưa bao giờ hiểu được tại sao có người lại ghét người giàu, giờ nghĩ lại, chắc là do bị ánh sáng làm cho mù mắt chó =_=.
Cố Cảnh Thịnh suy nghĩ một lát rồi nói: “Thường thì tớ sẽ không nói chuyện hoặc ra ngoài trong thời gian dài, cậu chỉ cần coi tớ như không tồn tại là được.”
"Không thành vấn đề."
Đánh giá từ thành tích huy hoàng trước đây, Hạ Hiểu Vân cảm thấy Cố Cảnh Thịnh ít nói khi ở nhà, đây có thể là khoảng thời gian giảm xóc trước khi bước vào trận chiến lớn.
Hai người trở về phòng, nghỉ ngơi một lúc, sau đó bật camera điện thoại di động lên, mời Vệ Gia Thời cùng tham gia cuộc họp chiến lược.
Cuộc gọi video nhanh chóng được kết nối, một khuôn mặt bất lực xuất hiện trên màn hình.
Vệ Gia Thời ngẩng đầu lên khỏi bàn, thất thần nói: "Hai người dọn dẹp xong chưa?"
Cố Cảnh Thịnh: "Cũng hòm hòm rồi."
Hạ Hiểu Vân đi thẳng vào vấn đề: “Những việc khác không có gì phải vội cả, trước tiên nói về tình huống Rút Thăm Trúng Thưởng của mọi người đã.”
Vệ Gia Thời gật đầu, cậu ta cũng rút được một gói tiền mặt từ [Rút Thăm Trúng Thưởng] — áp lực tài chính được giảm bớt giúp sinh viên ngành tiếng anh như cậu ta tự tin hơn một chút để tồn tại trong một tương lai có thể sẽ phải bỏ học — cùng với đó là một bộ [Bịt mắt của Gnoente] và [dao phẫu thuật "Xuyên thấu tinh thần”], cái trước là vật phẩm của [nạp tiền chưa chắc đã mạnh lên được], còn cái sau đến từ phần thưởng thông quan của hệ thống.
——Mặc dù Vệ Gia Thời và Cố Cảnh Thịnh đều đã vượt qua độ khó ác mộng của phó bản [Thoát khỏi bệnh viện bỏ hoang], nhưng phần thưởng giữa hai bên vẫn có sự khác biệt rõ ràng.
[Bịt mắt của Gnoente] có thể chặn tầm nhìn của người đeo nó, nhưng đồng thời cho phép cậu ta có được khả năng bắn chính xác tuyệt đối (?), và [dao phẫu thuật "Xuyên thấu tinh thần”] thì có thêm tác dụng gây đau đầu.
Thu hoạch của Hạ Hiểu Vân trong phó bản này còn dồi dào hơn Vệ Gia Thời, cô ấy có một [Cây gậy trúc của mẹ] có hiệu quả ổn định, một [Vỏ ốc che mưa chắn gió] có thể sử dụng như một chiếc loa truyền thanh, và một [Ngọn nến đen được ban phước] chỉ có thể thắp sáng bằng máu của chủ nhân. Ngọn nến này có khả năng kích hoạt ma thuật hoặc lời nguyền một cách không rõ ràng. Người làm đổ nó sẽ bị mất 333 ml máu trong một lần.
Ba ngày trôi qua nhanh chóng.
Đã đến lúc phải quay trở lại.
[Người gửi: Boardgame Vui Vẻ
Những người chơi 08321-8, 08321-9 và 08321-10 chuẩn bị tiến vào đại sảnh trò chơi.]
Sau khi Cố Cảnh Thịnh nhấn vào “Thêm thành viên ngẫu nhiên”, đại sảnh được làm mới với ba người đàn ông lạ mặt — khác với tình huống họ trực tiếp xuất hiện trong phòng của mình trước đó.
Nam A chỉnh lại kính trên sống mũi, ánh mắt dừng trên người Cố, Hạ, Vệ trong chốc lát, ngơ ngác hỏi: “Đầu trâu mặt ngựa?”
"......"
Cố Cảnh Thịnh thành thật: "Còn có lựa chọn khác không? Tôi cảm thấy Bạch Vô Thường cũng không tệ, ít nhất cũng có thể khẳng định màu da của tôi."
Vệ Gia Thời khó hiểu: "Tại sao nhất định phải là địa ngục? Lỡ như anh được lên thiên đường thì sao?"
Nam A bị Vệ Gia Thời nhắc nhở, một lần nữa dụng tâm đánh giá Cố Cảnh Thịnh, đột nhiên hỏi: "Vương Mẫu Nương Nương?"
Hạ Hiểu Vân vô cảm kéo Cố, Vệ hai người ra khỏi cuộc trò chuyện vô tri này, bắt đầu giải thích tình hình của [Boardgame Vui Vẻ] cho những người mới đến —— Tuy Cố Cảnh Thịnh thường ít nói nhưng vẫn luôn đáng tin cậy, mặc dù sự đáng tin cậy này có thể sẽ bị giảm sút sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi vừa rồi.
Ba người mới lần là Hoa Nhược Canh, Chu Kính và Đào Cao Vật.
Chu Kính là người đàn ông duy nhất trong số những người mới ăn mặc tương đối chỉnh tề, nhưng áo khoác ngoài của anh ta lại rộng thùng thình, cà vạt thì thắt chặt: “Camera ở đâu?”
Cố Cảnh Thịnh và Vệ Gia Thời nhìn nhau, nhỏ giọng cùng nói: "Flag tiêu chuẩn vô hạn lưu xuất hiện rồi!"
Vệ Gia Thời cảm thấy buồn bực: "Tôi luôn nghĩ sẽ không có người chơi nào nói như vậy. Quả nhiên, bản chất của con người chính là những chiếc máy lặp lại!"
Chu Kính: "......"
Anh ta có vẻ hơi tức giận, quay lưng lại không thèm nói chuyện với ba người, đầu tiên là thô bạo mở cúc áo trên cổ, kiểm tra một lúc, sau đó sờ tới vị trí sau cổ, rồi đi vòng quanh đại sảnh với gương mặt căng CDYPGTBẸ cố gắng vận hành máy tính và đẩy cửa các phòng có số hiệu khác nhau.
Cố Cảnh Thịnh liếc anh ta một cái, đoán ra: "Nghề nghiệp của anh hẳn là người đại diện của người nổi tiếng, nguyên nhân chết là do uống quá nhiều rượu à?"
Chu Kính không để ý đến phần sau lời nói của Cố Cảnh Thịnh, híp mắt khẳng định: "Đây chắc chắn là một chương trình được sắp đặt từ trước."
Cố Cảnh Thịnh lắc đầu: "Không phải chương trình đâu, nhưng tình trạng mất ý thức do uống quá nhiều rượu có thể giải thích tại sao anh lại không tin là mình đã chết." Cô tiến lại gần hai bước, nở một nụ cười sâu xa, “Nhưng nếu anh suy nghĩ kỹ lại, anh chắc chắn không nhớ rõ lúc bản thân đang hấp hối thống khổ, giãy giụa để dành lại sự sống trước đó sao?"
Sau khi được Cố Cảnh Thịnh nhắc nhở, Chu Kính chợt nhớ ra điều gì, sắc mặt đột nhiên tái nhợt.