Bắt Đầu Từ Boardgame

Chương 82: Hệ liệt cổ tích: Trang viên Chim Trĩ (2)

Cố Cảnh Thịnh chuyển sự chú ý sang hai người còn lại: “Chắc hai người các anh đã chết trong lúc tỉnh táo rồi.”

Đó là lý do tại sao họ có thể tin vào lời nói của Hạ Hiểu Vân nhanh chóng như vậy.

Hoa Nhược Canh là nam A trước đó, cậu ta khẽ gật đầu, chỉ vào đầu mình nói: "Rơi từ trên cao xuống, đầu bị đập nát —— Cả đời này tôi đều không muốn ăn tào phớ nữa."

…Về mặt lý thuyết mà nói, cuộc đời của cậu đã kết thúc trong khoảnh khắc bản thân không muốn ăn tào phớ rồi đấy.

Trên mặt Đào Cao Vật lộ ra nụ cười khổ: "Tôi đi đường không cẩn thận nên bị trượt chân, vừa lúc trán va phải viên gạch.”

Chu Kính im lặng một lát rồi nói: “Cô không chỉ đoán được nguyên nhân cái chết của tôi, mà còn biết rõ nghề nghiệp của tôi nữa.”

Cố Cảnh Thịnh khoanh tay, lười biếng nói: “Không phải là ‘biết’, mà là ‘quan sát’ — trang phục trên người anh rất đắt tiền, nhưng tay áo và ống quần đều có dấu vết bị thay đổi. Nói cách khác, những bộ quần áo này không phải là kích cỡ của anh. Nhưng nếu nhìn kỹ vào vị trí khuỷu tay và đầu gối, sẽ thấy có dấu vết vải bị giãn. Vì vậy, dù không phải size của mình nhưng anh vẫn luôn mặc nó, mà những nhân viên làm việc xung quanh người nổi tiếng, so với các nghề nghiệp khác thì sẽ dễ nhận được các món quà xa xỉ hơn.”

Hạ Hiểu Vân có vẻ đã tập mãi thành quen với điều đó, trong khi Vệ Gia Thời cùng Hoa Nhược Canh, Chu Kính và Đào Cao Vật thì tỏ ra khá khiếp sợ.

Cố Cảnh Thịnh liếc nhìn Vệ Gia Thời, nhếch môi hỏi: “Vẻ mặt của cậu là thế nào?"

Đây cũng chẳng phải là ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau.

Vệ Gia Thời đưa tay đỡ cằm trở về vị trí ban đầu, vẻ mặt yên tâm làm cá mặn: “Sợ mấy người mới này chưa quen với nghiệp vụ, đành giúp bầu không khí trở nên tươi sáng hơn thôi.”

"......"

Chu Kính cuối cùng cũng tìm được cơ hội mở miệng: “Nhưng dựa vào những gì cô vừa nói, thì chưa chắc tôi đã là người đại diện cho nghệ sĩ.”

Cố Cảnh Thịnh: "Mùi rượu trên người anh quá nồng, hơn nữa khuôn mặt còn sưng tấy, rất có khả năng là do công việc đòi hỏi phải uống nhiều rượu trong thời gian dài —— Tất nhiên, điều này cũng có thể xảy ra với nhân viên kinh doanh ở cấp trung và cao hơn. Nhưng nếu xem xét hành động vừa rồi của anh khi tìm kiếm micro trên quần áo của mình, thì anh rõ ràng có kiến thức về ngành giải trí, vậy nên tôi đoán anh là người đại diện.”

Chu Kính hít sâu một hơi, ánh mắt tối sầm, cuối cùng không còn gì để nói.

Cố Cảnh Thịnh chuyển sự chú ý sang hai người mới đến còn lại, lần lượt nói: "Sinh viên đại học và nhân viên ngành phục vụ đồ ăn."

Đào Cao Vật thành thật cười: "Nhân viên ngành phục vụ đồ ăn nghe cao cấp quá rồi, tôi chỉ mở một nhà hàng nhỏ thôi." Dừng một chút, "Nhưng làm sao mà cô biết được?"

Cố Cảnh Thịnh phân tích: "Tóc của chú rất bóng, sắc mặt đen vàng, phù hợp với đặc điểm thường xuyên phải tiếp xúc với khói dầu. Mặc dù móng tay của chú đã cắt ngắn nhưng vẫn có thể thấy được một số mảnh vụn thức ăn trong kẽ móng tay, chắc chắn là do thường xuyên tiếp xúc với nguyên liệu. Ngoài ra, vết chai trên ngón tay là do cầm dao làm bếp trong thời gian dài, tôi còn thấy được vết thương cũ trên ngón giữa và ngón trỏ nữa. Nếu xét trang phục, thì phần trên chú ăn mặc lỏng lẻo, hai bên và phía sau đều có vết dầu bắn, nhưng mặt trước có rất ít vết dầu mỡ, rõ ràng là do thường xuyên mặc tạp dề.”

Hoa Nhược Canh tiến lên một bước: “Vậy việc tôi là sinh viên đại học…”

Cố Cảnh Thịnh không giấu diếm điều gì: “Trông cậu cũng tầm tuổi tiểu Vệ. Những người ở độ tuổi này, chỉ cần có thể thi tốt thì cơ bản đều là sinh viên đại học. Hơn nữa, bên tay phải của cậu còn có một chút vết mực. Với tỷ lệ sử dụng thiết bị điện tử hiện nay, nếu vẫn còn người viết bằng tay, thì khả năng cao là sinh viên hoặc giáo viên — ban đầu tôi đã cân nhắc khả năng học lại cấp ba, nhưng vì quầng thâm trên mắt không rõ nên nhiều khả năng cậu là sinh viên đại học."

Nhìn thấy vẻ mặt của những người mới đến đều bị shock trước khả năng của đại lão, Hạ Hiểu Vân lên tiếng đúng lúc để tạo ấn tượng sâu sắc hơn: “Đây là đội trưởng của phòng của chúng ta. Cô ấy vui tính và có thực lực rất mạnh."

Đội trưởng Cố cũng miễn cưỡng hoàn thành nhiệm vụ hướng dẫn của mình, nói với những người mới đến: “Hãy kiểm tra túi của mình, mọi người sẽ có một chiếc điện thoại di động do [Boardgame Vui Vẻ] chuẩn bị."

Chu Kính nhìn điện thoại, sắc mặt hơi thay đổi: “Hệ thống nói tôi đã mượn 30 phút thời gian tự do hoạt động, tôi phải tham gia và hoàn thành một trò chơi trước khi thời gian về 0.”

Ánh mắt Cố Cảnh Thịnh khẽ động — đây là lần đầu tiên cô nghe đến khái niệm mượn thời gian.

Hạ Hiểu Vân bình tĩnh nói: "Các trò chơi trong [Boardgame Vui Vẻ] về cơ bản đều ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm, nhưng mọi người có thể yên tâm, trong trường hợp các thành viên mới tham gia vào lần đầu tiên, sẽ có người chơi có kinh nghiệm đi cùng để hướng dẫn."

Chu Kính: “Cần phải chú ý điều gì không?”

Anh ta là là người chơi mới duy nhất trong nhóm có thắc mắc về tình huống hiện tại, nhưng sau khi được thuyết phục, anh ta đã nhanh chóng chuyển sang trạng thái chơi game.

Lời khuyên mà Cố Cảnh Thịnh đưa ra hoàn toàn dựa trên kinh nghiệm xoát phó bản trong quá khứ, ngay cả dấu chấm câu cũng là tinh hoa trí tuệ đọng lại của các thế hệ trước: “Hãy cẩn thận trong lời nói và hành động, không cần tự tìm đường chết, hành động theo chỉ huy."

Chu Kính cảm thấy hình như cô ta vừa lặp lại cùng một ý ba lần liên tiếp = _ =.

Trong khi những người mới đang thích ứng với hoàn cảnh, bình tĩnh lại những cảm xúc dâng trào của mình, Vệ Gia Thời bí mật kéo Cố Cảnh Thịnh sang một góc.

Cố Cảnh Thịnh nhìn đôi tay đang kéo áo mình, cảm thấy bộ dáng hiện tại của bọn họ còn bắt mắt hơn gấp mười lần so với lúc trước.

Vệ Gia Thời thấp giọng hỏi: "Làm thế nào để em có thể giống như chị, liếc mắt một cái là nhìn ra được bối cảnh thân phận của người khác?”

Cố Cảnh Thịnh nhìn chung quanh, sau đó hạ giọng: "Bình thường chú ý hơn đến những tiểu tiết của hoàn cảnh là được. Bộ não của con người thường sẽ tự động lọc bỏ nhiều thông tin 'không quan trọng', cậu phải cố gắng để thay đổi thói quen này."

Vệ Gia Thời gật đầu như giã tỏi.

Cố Cảnh Thịnh: “Còn một điều nữa, tôi đã đoán đúng nghề nghiệp của Đào Cao Vật và Hoa Nhược Canh, nhưng về phần Chu Kính, thật ra tôi đã nhìn thấy anh ta một lần trong bữa tiệc tối ở nhà.”

Vệ Gia Thời: "…..."

Im lặng một lát, Vệ Gia Thời khó khăn hỏi: “Vậy tại sao người ta lại không nhớ chị chứ?”

Cố Cảnh Thịnh nhún vai: "Đương nhiên là anh ta không nhớ rồi, lúc đó tôi đang chơi game ở tầng hai, đói bụng mới đi xuống nhà hàng ở tầng dưới để lấy đồ ăn, rồi lại quay về chơi tiếp."

Vệ Gia Thời: "......"

[Người gửi: Boardgame Vui Vẻ

Hoan nghênh 08321-6 bắt đầu trò chơi [Hệ liệt cổ tích: Trang viên Chim Trĩ] trong trạng thái [Tổ đội], với tư cách là [Người hướng dẫn mới].

Độ khó của trò chơi: thấp

Số lượng người chơi:?

Ghi chú: 1. Phát hiện trạng thái [Người hướng dẫn mới], cho phép phòng 08321 vượt qua giới hạn độ khó khi tham gia các phó bản cấp thấp,

2.. 08321-8, 08321-9 và 08321-10 là người mới vừa bắt đầu chơi, nếu không may thất bại trong việc vượt qua phó bản, 08321-6 cũng sẽ không nhận được phần thưởng hướng dẫn của mình.

3.. Vui lòng tuân thủ quy tắc trò chơi khi ra ngoài. ]

Tác giả có lời muốn nói:

Câu hỏi về nam chính: Có nam chính, nhất định phải có nam chính, không tiếp thu bất cứ đề nghị không có nam chính nào.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất