[Công chúa Ella của vương quốc Hoa Hồng cuối cùng đã từ một cô bé trở thành một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều. Nàng có hôn ước với chàng hoàng tử Ellroy của Vương quốc Cây Nguyệt Quế. Trước khi đi đến đất nước của chàng, mẹ đỡ đầu của nàng trong khu rừng đã chuẩn bị rất nhiều lễ vật quý giá, vô cùng xứng với thân phận cao quý của công chúa.
Công chúa Ella lên đường cùng với đoàn tùy tùng uy dũng của mình! Cuộc hành trình được diễn ra một cách suôn sẻ cho đến khi nàng gặp phải một cơn bão lớn trên biển Seymed, con tàu bị gió mạnh và sóng lớn nghiền nát thành từng mảnh, hầu hết tuỳ tùng và tất cả bảo vật trên tàu đã biến mất trong xoáy nước màu xanh thẫm chỉ với một tích tắc.
May mắn thay, nữ chính của hôn lễ đã sống sót sau thảm họa thiên nhiên đáng sợ này. Sau đó, dưới sự giúp đỡ của những người qua đường tốt bụng, nàng đã hoàn thành phần còn lại của hành trình với những người hầu còn sống sót.
Mẹ đỡ đầu có tầm nhìn xa nên đã gửi trước một số hành lý của công chúa đến Trang viên Chim Trĩ bên cạnh vương quốc Cây Nguyệt Quế, việc này không chỉ giảm bớt gánh nặng cho công chúa trong suốt chuyến đi, mà còn giúp cô dâu xinh đẹp của chúng ta tránh khỏi tình huống xấu hổ, phải bắt đầu hôn lễ của mình với một cái túi rỗng…
“Số lượng người hầu ở Trang viên Chim Trĩ quá thưa thớt để có thể đáp ứng các yêu cầu chăm sóc cho một công chúa. Người quản gia lương thiện, Blount tiên sinh đã triệu tập người dân sống xung quanh trang viên, bạn và đồng đội đã chấp nhận làm công việc tạm thời này và vô cùng hãnh diện khi cung cấp dịch vụ chu đáo cho Công chúa Điện hạ.”
Ghi chú: [Hệ liệt cổ tích] là một loại trò chơi rất được hoan nghênh trong [Boardgame Vui Vẻ]. Phó bản có rất nhiều nhiệm vụ nhánh yêu cầu người chơi phải tự mình khám phá, trong quá trình này, người chơi còn có cơ hội nhận được những phần thưởng vượt cấp.
Chúc các bạn chơi game vui vẻ!]
"......"
Cố Cảnh Thịnh vô cảm đọc phần tóm tắt trước mặt, sau đó quay đầu nhìn năm người còn lại hỏi: "Đều thấy rồi chứ?"
Bốn tiếng "Thấy rồi" đồng loạt vang lên —— Hạ Hiểu Vân không lên tiếng, chỉ khẽ gật đầu với Cố Cảnh Thịnh.
Cố Cảnh Thịnh nói vài lời thấm thiá: "Mặc dù nhiệm vụ phụ nghe thì có vẻ rất hấp dẫn, nhưng mong mọi người trước khi qua cửa thì đừng có đâm đầu tự tìm đường chết."
Đào Cao Vật ngây thơ cười: "Vậy không phải chỉ cần bám theo cô suốt cuộc hành trình này, cô làm cái gì thì chúng tôi làm cái đó là được rồi sao?"
Cố Cảnh Thịnh kinh ngạc: "Đấy không phải đi tìm đường chết thì là gì?"
Đào Cao Vật: "......"
Cố Cảnh Thịnh: "......"
Hạ Hiểu Vân hắng giọng, bình tĩnh nói: “Ý của đội trưởng là đừng có mù quáng mà bắt chước theo hành vi của cô ấy. Dù sao cô ấy cũng mạnh hơn anh rất nhiều.”
Vệ Gia Thời âm thầm lau mồ hôi lạnh trên trán, trong lòng không ngừng khen ngợi khả năng phản ứng nhanh nhạy của Hạ Hiểu Vân.
Sau khi sáu người bước vào trò chơi, họ đồng thời đứng trong một căn nhà gỗ tối tăm, [Trò chơi vui vẻ] vẫn như mọi khi, phải mất một lúc mới gửi luật chơi đến.
Cố Cảnh Thịnh cảm thấy hơi kỳ quái, cô không nhìn thấy người chơi nào khác ngoài những người của phòng 08321 trong không gian khép kín này.
Diện tích của ngôi nhà gỗ có hạn, nhưng vì phần mái hình tam giác nên trần nhà cao vượt quá chiều cao của hai người lớn chồng lên nhau, vị trí của cửa sổ thông gió cũng rất cao, Cố Cảnh Thịnh lùi lại hai bước, sau đó tăng tốc lao tới, dẫm lên tường rồi trèo lên bệ cửa sổ, dùng hết sức để nâng người lên.
Qua khe cửa kính có vết nứt, cô có thể nhìn thấy một bãi cỏ rộng lớn bên ngoài, ánh sáng xung quanh cũng không quá mờ mịt, có lẽ vào khoảng từ 2 đến 5 giờ chiều.
Cố Cảnh Thịnh nhảy xuống: “Cửa số không thể phá để ra ngoài, nhưng nó cũng không bị bịt kín.”
Hạ Hiểu Vân: "Xem ra hệ thống không có ý định khiến chúng ta ngột ngạt đến chết ở đây.”
Cố Cảnh Thịnh: "Hơn nữa hiện giờ bên ngoài không có người, với môi trường ẩm ướt như hiện tại, khả năng bị thiêu chết cũng không cao lắm."
Hạ Hiểu Vân: “Tớ với cậu đều đang mặc váy dài màu xám, cũng khá sạch sẽ, chắc đây là quần áo của người hầu rồi.”
Cố Cảnh Thịnh nâng váy lên, cô vẫn luôn cho rằng chỉ cần có mặt đẹp dáng thon, cho dù có là vải nhựa thì mình vẫn cân tốt, không ngờ tới bản thân lại gặp phải một chiếc váy hầu gái kém chất lượng thế này trong phó bản, đúng là không hợp với khí chất của cô.
"…..."
Nếu người thiết kế có lương tâm thì nên gọi thứ này là bao tải mới đúng, khi mặc vào thì chẳng giữ ấm được bao nhiêu, khi cởi ra thì còn có thể đựng được mấy cân khoai tây đấy. Cố Cảnh Thịnh cảm thấy công dụng sau còn phù hợp với chất lượng của cái bao tải này hơn là công dụng trước đó của nó.
Cố Cảnh Thịnh đi vòng qua bốn người, đánh giá từ đầu đến chân: “Rơm, phân gia cầm, phân ngựa, nước cỏ xanh, còn cả một ít lá và cánh hoa.” Dừng một chút, cô nói thêm: “Dựa vào những thứ bám trên quần áo của mọi người, thì W Quân và Lão Đào hẳn là người làm vườn, Tiểu Hoa làm việc trong chuồng ngựa, công việc của Chu tiên sinh có liên quan đến chăn nuôi gia cầm, tất nhiên không loại trừ khả năng những vết bẩn trên trang phục có thể xuất phát từ sở thích cá nhân của nhân vật mà mấy người đang đóng trong trò chơi.”
——Khi giới thiệu bản thân với những người mới đến, Cố Cảnh Thịnh và hai người kia vẫn gọi la W Quân, Y Quân và X Quân. Tên cụ thể thì để chờ đến lúc bọn họ trở thành người chơi chính thức rồi nói sau cũng không muộn.
Chu Kính: "......"
Sau khi tiến vào trò chơi, trang phục của anh ta đã thay đổi một cách vi diệu, chiếc áo khoác đắt tiền nguyên bản vẫn còn trên người, nhưng sau khi bị che phủ bởi bộ đồng phục người hầu xấu xí và bẩn thỉu thì một chút khí chất sang trọng cũng không lộ ra được.
Hạ Hiểu Vân tiếp tục: " 'Chúng ta' có lẽ đã làm việc trong trang viên Chim Trĩ này được một thời gian rồi."
Cố Cảnh Thịnh: “Và có sự khác biệt về công việc, vậy nên chúng ta hiện đang tập trung ở đây không phải vì công việc.”
Hạ Hiểu Vân: “Cửa căn nhà gỗ hiện tại đã bị đóng từ bên ngoài, cũng loại trừ khả năng là cuộc họp riêng tư.”
Cố Cảnh Thịnh: “Trong phòng không có bất kỳ đồ nội thất gì, kể cả bàn, ghế, giường, cũng không có đồ vật được cất trữ. Nó trông giống như một nhà tù hơn là một căn phòng đơn giản ——Tổng hợp những điều trên, thì chúng ta đang bị tạm gia ở đây do một sự cố nào đó.”
Đào Cao Vật, Chu Kính, Hoa Nhược Canh đều đang lắng nghe: "......"
Tại sao cả hai người các cô đều giỏi phân tích như vậy chứ!