Đã là buổi chiều kể từ sau khi người chơi tiến vào phó bản cập nhật, bầu trời lúc này đã rất tối, Cố Cảnh Thịnh không trò chuyện nhiều với những người khác, mà trực tiếp đi thẳng đến địa điểm tiếp theo, trước khi rời đi còn gọi Chu Kính.
Chu Kính bình tĩnh nhìn cô, hỏi: “Đội trưởng có chỉ thị gì sao?”
Cố Cảnh Thịnh lịch sự mỉm cười: “Chu tiên sinh là người có nhiều kinh nghiệm xã hội, trong phó bản lần này phải làm phiền anh chiếu cố đến X Quân nhiều hơn rồi.”
Chu Kính cúi đầu, nói: "Đội trưởng, cô quá khách khí rồi, đây đều là việc tôi nên làm mà."
Sau khi đạt được nhận thức chung, cả hai gật đầu thân thiện rồi chào tạm biệt nhau.
Hạ Hiểu Vân liếc nhìn Chu Kính, hơi hạ ánh mắt xuống, dẫn theo những người bên cạnh đi đến cửa phòng của Tiffany.
Chu Kính đi ở phía cuối đội, khi thấy không còn ai chú ý đến mình, anh ta lặng lẽ nhét tờ giấy trong tay phải vào túi.
Cố Cảnh Thịnh là người không có năng khiếu nghệ thuật, mặc dù thế hệ trẻ hiện nay trong gia đình cô rất có điều kiện trong việc học thêm ngoại khóa, nhưng cô đã dùng thành tích xuất sắc của mình để tránh làm lãng phí tài nguyên giáo dục một cách hiệu quả —— sau khi vào lớp năm, ông bà nội của Cố Cảnh Thịnh đã ngừng yêu cầu cô tham gia bất kỳ lớp học ngoại khoá nào như khiêu vũ, hội họa hay nhạc cụ.
Vậy nên khi Cố Cảnh Thịnh nhìn thấy Ludwig tiên sinh ngồi trên bãi cỏ và vẫn đang kiên trì với màn biểu diễn ngẫu hứng của mình, trong lòng cô không khỏi cảm thấy ngưỡng mộ với niềm đam mê theo đuổi nghệ thuật không ngừng nghỉ của anh ta. Không ngờ khi trang viên xảy ra chuyện, người đàn ông này vẫn có thể bình tĩnh mà duy trì nhịp độ diễn tấu của mình —— Có thể nói vụ trộm chiếc cúp vàng chỉ là một vụ án hình sự thông thường, nhưng với những NPC ở đây thì rất có khả năng biến nó trở thành một khúc dạo đầu cho sự kiện giết người đẫm máu.
Hoa Nhược Canh: "Xin chào, tôi muốn hỏi về vụ trộm sáng nay."
"......"
Chàng nghệ sĩ đang tập trung chơi đàn hạc, màu da của anh ta khiến người ta gợi nhớ đến Bá tước Dracula của nhà văn người Ireland, ông Stoker. Khuôn mặt của anh ta đẹp như một tác phẩm điêu khắc nghệ thuật bằng đá, khí chất trên người thì lại phảng phất một nét u sầu đặc biệt —— Anh ta không có chút phản ứng nào trước câu hỏi của Hoa Nhược Canh.
Hoa Nhược Canh nhìn về phía Cố Cảnh Thịnh bằng ánh mắt cầu xin sự giúp đỡ.
Cố Cảnh Thịnh thử thăm dò: "Ludwig tiên sinh?"
Tiếng đàn hạc đột nhiên dừng lại, Ludwig nở một nụ cười: “Bản thân tôi duy chỉ phản ứng với ‘cái đẹp’, và tôi cũng chỉ sẵn sàng trả lời câu hỏi của những quý cô xinh đẹp và có một trái tim trong sáng. Tiểu thư đáng yêu, Ludwig có thể giúp gì cho em?”
Sau khi nghe tay nghệ sĩ tự mình nói xong, ưu tiên câu hỏi hiện tại của Cố Cảnh Thịnh đã thay đổi: "Chuyện khác không vội, tôi chỉ có chút tò mò mà thôi. Bỏ qua về ngoại hình thì, ừm, làm thế nào mà anh thấy được tôi có một trái tim trong sáng?”
Ludwig đứng dậy, duyên dáng cúi chào Cố Cảnh Thịnh: “Chính đôi mắt sáng hơn sao của em đã cho tôi biết em có một trái tim trong sáng hơn cả pha lê.”
Cố Cảnh Thịnh thở phào nhẹ nhõm khi hiểu ra đối phương đơn giản vẫn là nhìn mặt mà nói chuyện —— Cô chỉ sợ bản thân lại thức tỉnh một số thuộc tính kỳ lạ mà lúc nào không hay.
Cố Cảnh Thịnh: “Tôi muốn nghe về chuyện sáng nay.”
Ludwig mỉm cười đáp: “Tôi đã ở đây và chơi bản nhạc đầy cảm xúc cho lễ cưới này từ sáng sớm. Dù vẫn chưa đến ngày cưới, nhưng trong lòng tôi đã bùng cháy lên những tràng pháo hoa rực rỡ. Rồi đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng vật nặng rơi xuống phía sau mình, như một chuỗi tiếng chuông gió đáng yêu bị chủ nhân của mình cắt đứt dây treo, nhưng tôi đã không biết rằng, nó thực chất là khúc dạo đầu cho việc đùa giỡn với vận mệnh, mà lúc này đây, người nghệ sĩ vẫn muốn tiếp tục diễn tấu khúc nhạc tiếc thương cho ông Blount.”
Cố Cảnh Thịnh tiếp tục hỏi: “Vì sao ông Blount đột nhiên lại bị chặt đầu?”
Ludwig duỗi một ngón tay, rồi đặt lên đôi môi nhợt nhạt của mình, trên mặt mang theo nụ cười thần bí: "Đây chính là ý của Vương phi tương lai, trang viên Chim Trĩ biết rõ nguyên nhân. Tiểu thư xinh đẹp, nếu như nghe kỹ, em sẽ nghe thấy được tiếng khóc than đầy bi ai của nó.”
Cố Cảnh Thịnh: “Ludwig tiên sinh nghĩ là ai đã giấu đi chiếc cúp vàng?”
Ludwig: "Đó là lòng tham và sự trùng hợp ngẫu nhiên —— chúng cấu kết với nhau để làm việc xấu, đồng lòng dùng lời nói dối của mình để lái chiếc xe ngựa, rồi ăn cắp chiếc cúp vàng từ tay công chúa."
Cố Cảnh Thịnh: “Vậy bây giờ cúp vàng đang ở đâu?”
Trong việc ứng xử với các quý cô, Ludwig luôn trả lời mọi câu hỏi: “Trên máy dệt của Urd, trong đôi mắt của Verdani hoặc đằng sau tấm màn che của Skold, tiểu thư có thể nhìn thấy nó và cũng chẳng thể nhìn thấy nó.”
Cố Cảnh Thịnh biết rằng Urd, Verdani và Skold mà tay nghệ sĩ vừa nhắc đến không phải là tên của bất kỳ nhân vật NPC nào trong trang viên, mà là tên của ba vị nữ thần vận mệnh.
"Cảm ơn câu trả lời của anh, tôi còn cần biết thêm điều gì nữa không?"
Ludwig mỉm cười và lắc đầu: “Em hãy hỏi trái tim của mình ấy, nó đã biết hết rồi.”
Là một người chơi bình thường, không xinh đẹp cũng chẳng phải là tiểu thư, Hoa Nhược Canh bị buộc trở thành tấm phông nền trong cuộc trò chuyện lần này, anh ta chỉ im lặng lắng nghe cuộc hội thoại giữa hai người, trong lòng không khỏi khâm phục Cố Cảnh Thịnh khi cô có thể kiên trì đối đáp theo lối văn nghệ sĩ của tên Ludwig này.
Sau khi tra hỏi xong, [Boardgame Vui Vẻ] nghiêm túc hoàn thành công việc của mình mà tiết lộ nội dung cuộc trò chuyện cho tất cả người chơi trong phó bản. Hoa Nhược Canh ngay lập tức cảm nhận được nỗi sợ hãi giống như khi quay trở lại lớp toán cao cấp —— mặc dù anh ta hiểu từng từ trong tin nhắn, nhưng khi đặt chúng cùng nhau, anh ta chỉ có thể hy vọng những người chơi cùng nhóm sẽ có khả năng đọc hiểu cao.