[Người gửi: Boardgame Vui Vẻ
Sau đây là lời khai giữa Mã Uy Tuấn, Lý Diễm Tư, Kế Anh Dĩnh, bà Brent và Norma.
Mã Uy Tuấn: "Xin chào."
Bà Brent: "Mời các cô cậu nhanh lên, nếu để tôi thấy mấy người vẫn lười nhác như vậy thì trưa nay tôi sẽ đề nghị với công chúa cứ trực tiếp bắt giữ các người cho xong."
Mã Uy Tuấn: "Khụ, khụ."
Lý Diễm Tư: "Bà Brent, chúng tôi muốn hỏi, buổi sáng bà đi nhặt cúp vàng cùng ai?"
Bà Brent: “Norma đi phía sau tôi.”
Bà Brent: “Ồ, chờ đã, mấy người đang nghi ngờ tôi à?! Vì Hoa Hồng và Vòng Nguyệt Quế, bọn lang thang vô liêm sỉ mấy người sao dám nghi ngờ một nữ quản gia đã trung thành và tận tâm làm việc cho Trang viên Chim Trĩ suốt mười tám năm cơ chứ!”
Lý Diễm Tư: “Chúng tôi không phải có ý đó.”
Mã Uy Tuấn: “Chúng tôi chỉ tuỳ tiện hỏi chuyện mà thôi, xin ngài đừng tức giận.”
Bà Brent: “Thật vớ vẩn!”
Lý Diễm Tư: “Lúc đó bà có thấy ai khả nghi không?”
Bà Brent: “Trong vườn không có ai cả, tôi chỉ nghe thấy tiếng đàn hạc của Ludwig tiên sinh, nhưng nó vang lên từ rất xa”.
Lý Diễm Tư: "Tôi muốn hỏi một chút, trong số tất cả các nghi phạm, bà nghĩ ai có nhiều khả năng là tên trộm giấu cúp vàng nhất?"
Bà Brent: “Tất nhiên là đám lang thang lười biếng lại vô sỉ mấy người rồi.”
Mã Uy Tuấn: "Khụ, ngoại trừ chúng tôi ra thì sao?"
Bà Brent: “Barritt đã làm việc ở trang viên từ rất lâu, tuy cậu ta chỉ là một người bình thường không đáng chú ý tới, cũng chưa bao giờ bộc lộ tài năng gì đặc biệt, nhưng tôi không muốn nghi ngờ đồng nghiệp của mình. Miller thì trông vừa nhát gan, lại còn yếu đuối, nhưng tôi biết thằng bé là con của đám người lưu lạc trong làng, chảy trong người là loại máu hỗn tạp đến từ cha mẹ ti tiện của nó. Còn Tiffany là hầu gái được Công chúa Ella mang theo từ Vương quốc Hoa Hồng, cô ta không chỉ lười biếng mà còn chẳng học được bất kỳ phẩm chất tốt đẹp nào từ chủ nhân của mình.”
Norma: "Bà Brent là một người phụ nữ thông thái, được nghe ý kiến của bà chính là may mắn của mấy người."
Lý Diễm Tư: “Tôi muốn biết rõ hơn về tình huống của Tiffany.”
Bà Brent: “Tôi sẽ không đi điều tra tình huống của cô gái này. Trong trang viên chẳng có người hầu nào muốn chủ động qua lại cùng cô ta, Tiffany chỉ là hầu gái cấp thấp, ông Blount vì nể mặt cô ta đã cùng công chúa Ella trải qua hoạn nạn, nên đã sắp xếp một công việc rất nhẹ nhàng, nhưng biểu hiện làm việc của cô ta vẫn chẳng ra sao. Nếu Hoa Hồng và Cây Nguyệt Quế biết hành vi của cô ta hiện giờ thì đã để sóng biển trực tiếp kéo cô ta đi từ lâu rồi.”
Norma: "Bà Brent nói rất đúng, chăm chỉ và trung thực là những đức tính quan trọng nhất của một người hầu gái."
Lý Diễm Tư: “Còn những ai đã cùng Tiffany tới trang viên?”
Bà Brent: "Chỉ có Công chúa mà thôi —— Tiffany gặp được vận may chẳng tương xứng với địa vị của cô ta chút nào. Ban đầu, cô ta và một thị nữ rất được công chúa tin tưởng đã cùng nhau bị sóng cuốn lên bờ. Tuy nhiên, thật không công bằng khi thị nữ của công chúa nhanh chóng lên cơn sốt cao và thảm thương qua đời, còn Công chúa thì phải cõng Tiffany bất tài trên suốt chặng đường còn lại.”
Lý Diễm Tư: “Bà nghĩ Tiffany có khả năng trộm cúp vàng không?”
Bà Brent: “Tôi sẽ không phủ nhận điều đó, hoặc nói cách khác, khả năng xảy ra việc này là khá lớn.”
Lý Diễm Tư: “Câu hỏi cuối cùng, tại sao ông Blount lại bị chặt đầu?”
Bà Brent: “Chắc do làm quản gia quá lâu nên ông Bount đã có những ảo tưởng vượt quá địa vị của mình. Hành vi của ông ấy đã xúc phạm đến Công chúa nên mới bị treo trên hàng rào của quảng trường.”
Mã Uy Tuấn: "Cảm ơn bà Brent, chúng tôi đã hỏi xong rồi."]
Hoa Nhược Canh vừa theo dõi diễn biến câu chuyện, vừa cố gắng kích hoạt tất cả các tế bào não của mình để tìm hiểu ý tứ sâu xa đằng sau những lời khai, sau đó nhận được lời nhắc nhở từ đội trưởng.
Cố Cảnh Thịnh: "Trời sắp tối rồi, chúng ta phải nhanh chóng đến quảng trường để kiểm tra tình hình thôi."
Lộ trình của bọn họ không phải là một đường thẳng ngắn nhất giữa hai điểm mà là đường vòng. Vì vị trí nhà kính và căn nhà nơi Barritt đang ở nằm ở hai đầu phía tây và đông của khu vườn phía sau trang viên, nên để đi đến quảng trường thì họ phải đi thêm một đoạn về phía bắc.
Quảng trường được xây bằng những tảng đá màu xám khổng lồ, trong những khe nứt như vết dao chém dài tràn ngập đám cỏ dại, trên lá của chúng còn sót lại những vết máu tươi vẫn chưa khô hẳn.
Đầu người quản gia của trang viên, ông Blount đang bị treo trên hàng rào gỗ ở quảng trường.
"Tí tách, tí tách.."
Cố Cảnh Thịnh nghe thấy âm thanh nhỏ của giọt nước rơi xuống đất, phát ra từ vết thương bị chém trên cổ còn chưa kịp đông lại.
Dưới ánh hoàng hôn, một người đàn bà mập mạp đeo tạp dề đang ngồi yên bình bên mép rìa của quảng trường, đùa nghịch với những hạt đậu trong giổ của mình, bên cạnh bà ta là một đám trẻ con dưới mười tuổi đang nô đùa chạy nhảy, lòng bàn tay mềm mại của chúng dính đầy máu, tìm niềm vui từ việc cố gắng bôi đống chất lỏng có màu này lên mặt những người bạn của mình.