Cố Cảnh Thịnh đi tới trước mặt người đàn bà mập hỏi: "Hoá ra trong trang viên này còn có trẻ con à?"
Người đàn bà mập: “Đây là chuyện bình thường, rất nhiều người ở thôn Scone tới đây tìm việc làm. Quản gia của trang viên rất nhân từ, cho phép chúng tôi đưa đám trẻ đến đây mỗi khi có việc, còn để chúng nghỉ ngơi ở bên cạnh nhà bếp ấm áp, nhưng phải chú ý không làm phiền đến các quý ông quý bà nơi đây."
Cố Cảnh Thịnh: “Tôi rất tò mò, tại sao ông Blount lại bị chặt đầu?”
Người đàn bà mập thành thật nói: “Tôi chẳng biết gì về sự tình của các đại nhân đâu.”
Cố Cảnh Thịnh: “Lúc ông Blount bị chém đầu thì bà có ở đây không? Ông ấy có để lại di ngôn gì không?”
Người đàn bà mập: “Tôi không nhớ nữa, dù sao sự việc đã xảy ra rất lâu rồi, ít nhất cũng phải hơn nửa ngày.”
Người phụ nữ này trông giống như một NPC qua đường bình thường, chưa từng kích hoạt cơ chế công khai hiển thị lời khai trong [Boardgame Vui Vẻ], Cố Cảnh Thịnh dù có hỏi thế nào thì bà ta đều không thể cung cấp tin tức quan trọng.
Trong khi hai người đang nói chuyện, bọn trẻ vẫn tung tăng chạy nhảy, chúng vỗ tay thật mạnh, đồng thời hát to lên:
“Vào buổi sáng, rượu khai vị của Công chúa Hoa Hồng được pha lẫn với bia đen dở tệ.
Vào buổi sáng, kẻ xảo quyệt Alex đang bị xét xử trong phòng mình ở trang viên.
Đến buổi trưa, ông Blount lương thiện bị dẫn ra quảng trường và chặt đầu."
Ánh mắt Cố Cảnh Thịnh khẽ động: “Chúng đang hát gì thế?”
Giọng điệu của người đàn bà mập vẫn trống rỗng như trước: “Một số bài hát mà thôi, chúng nó vẫn luôn hát như vậy.”
Cố Cảnh Thịnh cố gắng nói chuyện với đám trẻ, nhưng không nhận được bất kỳ phản ứng có nghĩa nào, sau khi ăn hết đống kẹo chanh của mình và trải qua vô số lần bị tấn công bằng sóng âm, cô cuối cùng cũng hiểu ra được một điều —— Những người chơi được hệ thống lựa chọn đều là những người lớn hoặc thanh niên trưởng thành có thể giao tiếp bình thường. Đây chắc chắn là cơ chế bảo vệ của [Boardgame Vui Vẻ] đối với người chơi. Nếu đối thủ hoặc đồng đội của cô là một nhóm trẻ em mẫu giáo, Cố Cảnh Thịnh không cần nói cũng biết di chúc của mình sẽ chính thức được thực hiện ngay sau vòng chơi đầu tiên.
Hoa Nhược Canh cẩn thận gợi ý:
Vừa lúc hai người chuẩn bị rời đi, bài hát của bọn trẻ lại đột nhiên thay đổi:
"Đây là một câu chuyện xưa hài hước.
Con én đáng yêu đẻ ra năm quả trứng.
Một quả bên trái và bốn quả bên phải.
Dưới mái hiên của Trang viên Chim Trĩ.
Gió chưa kịp thổi, tổ đã rơi xuống.
Quả bên phải lăn trôi xa,
Ba quả vỡ tan thành mảnh vụn.
Quả còn lại bị Alex đi ngang qua,
Giẫm nát thành từng mảnh.
Quả bên trái vẫn nằm yên trong tổ.
Viên gạch rơi xuống, đập nó thành hình dáng như những người anh em của mình."
Cố Cảnh Thịnh hơi nhướn mày: “Vậy ra ở đây còn có chim én à?”
Câu trả lời của người đàn bà béo vẫn như cũ: “Tôi chẳng biết gì về sự tình của các đại nhân đâu.”
"......"
Hệ thống cố tình đặt câu này làm câu trả lời tự động đúng không?!
Sau khi nghe bài đồng dao được lặp đi lặp lại khoảng ba mươi phút ở quảng trường, Cố Cảnh Thịnh cảm giác trong đầu có một loại hiệu ứng vang vọng, cô cùng Hoa Nhược Canh trở về khu vực toà nhà chính để tìm người hỏi thăm.
Những tên lính canh mặc áo giáp trong trang viên không thể kích hoạt hiệu ứng đối thoại, và hầu hết những người hầu cấp thấp ở đây thì giống như người đàn bà mập chỗ quảng trường, chỉ có thể đưa ra những câu trả lời đơn giản. Tuy nhiên, bọn họ đã tình cờ gặp được một trong những người có liên quan, Alex.
——Không giống như người làm vườn và nữ quản gia luôn chăm chỉ với công việc của mình, hay tay nghệ sĩ vẫn đang tiếp tục chơi đàn hạc trong vườn, hoặc như Tiffany và Miller thì trở về phòng để suy ngẫm về nhân sinh, Alex luôn ở trong trạng thái di chuyển bất quy tắc, dường như anh ta đã quyết tâm giữ vững hình tượng là một người lười biếng của mình.
Cố Cảnh Thịnh: "Alex tiên sinh, sáng nay anh đã làm gì ở trong khu vườn vậy?"
Alex nhún vai: "Nói một cách chính xác thì tôi không hề ở trong khu vườn —— Ludwig tiên sinh gặp tôi khi đang trên đường tới khu vườn, tôi định ra đó tắm nắng một lúc rồi quay trở lại nhà bếp".
Cố Cảnh Thịnh: “Tôi nghe thấy đám trẻ đang hát ở quảng trường, mà tên của anh thì lại xuất hiện trong lời bài hát, chúng nói anh là người đã làm vỡ quả trứng chim.”
Alex: "Đảm quỷ nhỏ đoản mệnh đó cũng đáng ghét hệt như bố mẹ chúng vậy! Thưa quý ông, quý bà, xin cho phép tôi được kể lại —— lời bài hát nói về sự kiện đã xảy ra vào hôm qua, tôi nghĩ chắc chắn là một đứa trẻ hư đốn nào đó đã lén đặt tổ chim tại nơi tôi phải đi qua, và quả trứng nhớp nháp ấy đã làm vấy bẩn đôi giày của Alex, đôi giày mới của tôi!”
Cố Cảnh Thịnh hạ tầm mắt: "Là đôi giày này à?"
Alex: "Không, không, tôi đã đổi sang một đôi khác rồi. Tuy nó chỉ có giá nửa đồng vàng nhưng lại rất thoải mái và mềm mại, còn được làm từ da hươu nữa, thật đáng đồng tiền bát gạo.”
Cố Cảnh Thịnh gật đầu, tạm thời không suy luận, chỉ đơn giản ghi chép: "Ngoài ra vẫn còn có một bài hát khác liên quan đến anh đấy. Anh là người đã pha loại bia đen kém chất lượng vào rượu khai vị của công chúa đúng không?"
Trên thực tế, lời gốc trong hát không trực tiếp chỉ ra Alex là người đã pha bia đen vào rượu khai vị của công chúa, nhưng Cố Cảnh Thịnh vẫn quyết định lừa vị NPC này một chút.