Sáu người làm cho căn phòng nhỏ trở nên chật cứng.
Hạ Hiểu Vân nhìn Cố Cảnh Thịnh: "Thế nào rồi?"
Cố Cảnh Thịnh: “Gần giống như cậu thấy đấy.”
Hạ Hiểu Vân khẽ gật đầu, từ trong ba lô lấy ra một cây bút và tờ giấy, phác họa đơn giản khu vực sông Frent.
Cố Cảnh Thịnh đi tới nhìn: "Cậu đang vẽ cái gì thế? Một bó tóc xoăn à?"
Hạ Hiểu Vân: "......"
Cảm thấy không khí bắt đầu ngột ngạt, Vệ Gia Thời điên cuồng nháy mắt ra hiệu cho đội trưởng, nhắc nhở cô chú ý đến tàn tích của cây cầu đá bên bờ sông.
Cố Cảnh Thịnh quan sát một lát, sau đó cân nhắc nói: "Bên cạnh bó tóc này là chiếc kẹp tóc phải không?"
Hạ Hiểu Vân: "......."
Vệ Gia Thời im lặng nhìn trời —— nếu phó bản lần này mà bị lật xe, thì thủ phạm nhất định là những lời nói bừa bãi hiện tại của đội trưởng.
Chu Kính hắng giọng nói: “Đây là sông Frent và một nửa cây cầu đá bên sông.”
Hạ Hiểu Vân vò tờ giấy lại thành một khối, vẻ mặt không chút biểu cảm: “Thứ tớ vẽ là mái tóc xoăn, và cả chiếc kẹp tóc trên đống tóc đó nữa.”
Trong phòng là một mảng tĩnh lặng, bản năng sinh tồn khiến mọi người ở đây cũng trở nên im lặng theo đó.
Cố Cảnh Thịnh yên lặng lấy giấy bút từ trong ba lô ra, dùng thực lực của mình để phụ trở cho khả năng vẽ tranh của đồng đội: “Đây chính là cảnh tượng mà tớ đã trải qua ngày hôm nay.”
Cô nhanh chóng vẽ một bức tranh ba chiều của nhà kính trên giấy.
Hạ Hiểu Vân: "Xúc xắc à?"
Cố Cảnh Thịnh: “Bên cạnh còn có hoa hồng.”
Hạ Hiểu Vân gật đầu: "Xúc xắc có hoạ tiết hoa hồng."
Cố Cảnh Thịnh bình tĩnh cứu vãn tôn nghiêm của chính mình: “Ví dụ so sánh của X Quân rất sinh động, quả thực mô hình ba chiều của nhà kính cũng giống như một con xúc xắc. Sự khác biệt duy nhất là nó có hình chữ nhật và mặt trên nghiêng theo một biên độ nhất định.”
Hai bên trao đổi ngắn gọn một số thông tin với nhau —— hầu hết mọi thứ đều được [Boardgame Vui Vẻ] công khai trước đó, Cố Cảnh Thịnh kể lại những bài đồng dao mà mình nghe được cho bốn người còn lại. Hạ Hiểu Vân gật đầu, tỏ vẻ đã nhớ kỹ.
Nhìn từ thời gian thì đã khoảng 8 giờ tối, Norma tới nhắc nhở bọn họ đi ngủ, trong số sáu người chơi của phòng 08321, chỉ có Cố Cảnh Thịnh và Hạ Hiểu Vân là nữ nên đương nhiên hai người sẽ ngủ cùng phòng tối nay.
Hành lang của trang viên tối tăm và ẩm ướt, đặc biệt vào ban đêm, nó còn tản ra một mùi khó chịu nào đó, hiển nhiên đã lâu không được bảo dưỡng cẩn thận, bề mặt tường hơi mềm, có dấu hiệu mục nát và phong hoá rõ ràng. Trên đường trở về, Cố Cảnh Thịnh giẫm phải một cây nấm hình vòm màu trắng và ba viên đá màu xám, hoàn toàn hòa hợp với môi trường xung quanh.
Hạ Hiểu Vân giơ cao ngọn đèn cầy trong tay, trên phần chân đế có một ngọn nến ngắn màu trắng đang cháy.
Cố Cảnh Thịnh hứng thú nhìn chằm chằm đồng đội của mình một lúc, nói: "Nếu ai đó nhìn thấy chúng ta từ xa, liệu họ có thể chỉ thấy mỗi một cái đầu người đang lơ lửng trên không trung không nhỉ?"
Hạ Hiểu Vân nhìn cô: "Cậu muốn thử xác minh không?"
Cố Cảnh Thịnh lấy son môi từ trong túi ra, đánh một chút rồi nhận chân nến từ tay Hạ Hiểu Vân: "Tuỳ tiện thử xem."
Hạ Hiểu Vân khoanh tay, lùi đến vị trí ánh nến không thể chiếu tới, lạnh lùng nhìn đội trưởng nhà mình biểu diễn.
Đầu tiên, Cố Cảnh Thịnh cố gắng dùng tay che hết ánh sáng, sau đó vén tóc ra phía trước, rồi xoay người bỏ tay ra, để ánh nến từ phía dưới chiếu vào mặt mình.
"Aaaa——"
Cố Cảnh Thịnh: "...Thật sự có người đang nhìn chúng ta này."
Hạ Hiểu Vân suy nghĩ một lúc: "Giọng nói nghe có vẻ giống với người chơi nữ nào đó của phòng khác.”
Cố Cảnh Thịnh lắc đầu thở dài: "Quả nhiên, trong loại hoàn cảnh thế này, con người ta rất dễ sợ hãi."
Hạ Hiểu Vân: "......"
Không, với cách trang điểm hiện tại thì trông cậu khá kinh dị ngay cả khi ở giữa ban ngày ban mặt đấy.
Số lượng người hầu trong trang viên Chim Trĩ không nhiều, những người hầu cấp cao sống ở tầng hai và tầng ba, nơi gần chủ nhân hơn, thậm chí khi thuê thêm người làm tạm thời từ các thôn làng lân cận thì các phòng ở hai bên sườn của tầng một vẫn rất trống trải.
Nơi mà Cố Cảnh Thịnh và những người khác hiện đang sống cách khá xa những người giúp việc trong trang viên như Tiffany hay nhóm người chơi khác trong phó bản.
Sau khi dọn dẹp một lúc, Hạ Hiểu Vân nói: "Tớ muốn bắt đầu sử dụng đạo cụ."
Cố Cảnh Thịnh sờ sờ cằm: "Lúc ban ngày... là [Vỏ ốc che mưa chắn gió] à?"
Hạ Hiểu Vân gật đầu.
[Vỏ ốc che mưa chắn gió: Đây là loại vỏ ốc tròn có hoa văn, mép vỏ vẫn còn dấu vết của chất nhầy, nhưng động vật thân mềm sống ở đây đã biến mất không dấu vết.
Đặt một phần cơ thể của đối tượng bạn quan tâm vào vỏ ốc và bạn có thể nghe thấy tất cả chuyển động xung quanh quý bà hoặc quý ông đó. Thời gian nghe trộm phụ thuộc vào loại vật liệu được đặt trong vỏ ốc, nghiên cứu đã chỉ ra thời gian nghe lén liên tục cho máu và thịt lên lần lượt lên đến 5.4 và 7.8 lần so với móng tay và tóc; sau khi kết thúc nghe lén, vật liệu đặt trong vỏ ốc sẽ biến mất một cách bí ẩn.
Hãy nhớ rằng khi bạn đang nghe lén người khác thì người khác cũng đang nghe lén bạn. "
Cấp bậc vật phẩm: ★★★★★
Ghi chú: Mặc dù việc nghe lén trong một thời gian dài khiến con người ta không muốn dừng lại, nhưng xin hãy kiềm chế ý nghĩ xem nó như một phần của cơ thể. ▇▇▇ tiên sinh, người sở hữu món đồ này trước đó đã từ chối tháo vỏ ốc và bị giết như một con quái vật. Khi thanh tra ▇▇▇ khám nghiệm hiện trường, điều làm người ta nghi ngờ là cả vành tai, ống tai, màng nhĩ và ốc tai bên trái của thi thể đều bị tan chảy, thay vào đó là một đống dịch nhầy trong suốt. Đồng thời, ngón tay cái bên phải của thi thể cũng bị gập mạnh và uốn cong ra ngoài một cách bất thường.]