Chương 39: Cầu Sinh Dục Cực Mạnh
"Oanh!"
Chiếc máy bay trực thăng từ từ hạ cánh xuống bãi cỏ của bệnh viện Cảnh Dương, luồng khí xoáy mạnh mẽ cuốn tung bụi đất.
"Tình huống thế nào rồi?"
Lưu Bình cảm thấy mắt mình có chút khó mở ra.
Khi tầm nhìn của hắn trở lại bình thường, hắn thấy một người thanh niên mặc bộ âu phục đặt may riêng bước xuống từ máy bay trực thăng.
Da dẻ hắn trắng nõn, khuôn mặt cương nghị, góc cạnh rõ ràng, đôi mắt đen láy sâu thẳm và tĩnh lặng, dường như không có điều gì có thể thu hút sự chú ý của hắn.
Lưu Bình cẩn thận quan sát người kia, rồi đột nhiên giật mình trong lòng.
Đây chẳng phải là Phương Vũ sao?!
Đại thiếu gia của tập đoàn Phương Thị!
Trước đây, trong một lần vô tình, hắn đi theo cậu mình tham gia một hội nghị giao lưu học thuật nào đó và may mắn được nhìn thấy Phương Vũ từ xa.
Vì vậy, ngay lập tức hắn đã nhận ra!
Lưu Bình vội chỉnh lại quần áo, kinh hãi chạy tới, định nghênh đón Phương Vũ.
Chỉ cần có thể để lại một chút ấn tượng tốt trong lòng vị này, biết đâu sau này, đó sẽ là cơ hội để hắn cá chép hóa rồng!
Nhưng Ngụy Tử Ngọc đã nhanh chân chạy tới trước hắn.
"Phương Vũ, anh đã đến rồi..."
Lưu Bình hoàn toàn kinh hãi.
Dự cảm chẳng lành trong lòng hắn càng lúc càng mạnh mẽ. Chuyện Ngụy Tử Ngọc nói muốn chuyển ba cô đến bệnh viện Phương Thị lại là thật ư? Hơn nữa, người đến đón lại là Phương Vũ!
Hai người... chẳng lẽ là loại quan hệ đó sao?
Môi Lưu Bình khẽ run rẩy. Hắn lại dám uy hiếp người phụ nữ của Phương Vũ để cô ta đi theo mình ư?
Thực ra, Phương Vũ đã sớm nhận ra Lưu Bình đang thấp thỏm lo âu ở một bên. Vẻ ngoài thì không để ý, nhưng trong lòng hắn hiểu rõ.
"Trong truyện, Trần Nghiệp khi giúp cha Ngụy Tử Ngọc chữa bệnh, tiện tay thu thập mấy tên phản diện... Chắc tên này là Lưu Bình nhỉ?"
Rồi Phương Vũ biết rõ còn hỏi: "Gã này là ai?"
Ngụy Tử Ngọc cắn môi, mở miệng, nhưng cuối cùng vẫn nói:
"Không có gì đâu."
Dù sao, cô và Ngụy Hưng Ngôn sắp rời khỏi bệnh viện Cảnh Dương, đến bệnh viện Phương Thị, rời xa tên Lưu Bình đáng ghê tởm này.
Phương Vũ đã giúp cô quá nhiều rồi.
Cô không muốn gây thêm phiền phức cho Phương Vũ, càng không muốn anh nghĩ rằng cô đang lợi dụng thân phận của anh để trả thù riêng.
Phương Vũ thở dài một hơi.
Nhìn thẳng vào mắt Ngụy Tử Ngọc, hắn gằn từng chữ:
"Đã ký hợp đồng rồi, bây giờ cô là nhân viên của tôi, tôi có nghĩa vụ chịu trách nhiệm về chuyện của cô. Vì vậy, không cần phải có gánh nặng gì trong lòng cả."
"Có chuyện gì, cứ nói với tôi."
"Đinh! Độ thiện cảm của Ngụy Tử Ngọc với kí chủ tăng lên 70%!"
"Đinh! Độ thiện cảm của Ngụy Tử Ngọc với kí chủ tăng lên 75%!"
Nghe vậy, Ngụy Tử Ngọc cảm thấy có một dòng nước ấm trào dâng trong lòng, cô đã lâu lắm rồi mới cảm thấy an tâm và yên lòng đến vậy. Đồng thời, tâm trạng cô cũng có chút phức tạp.
Cô vui vì Phương Vũ quan tâm mình, sẵn sàng bỏ thời gian vì chuyện của mình. Nhưng điều khiến ánh mắt cô thoáng ảm đạm là cách Phương Vũ định nghĩa mối quan hệ của hai người.
Chỉ là sự quan tâm với cấp dưới thôi sao?
Nhưng khi Ngụy Tử Ngọc nhìn vẻ mặt kiên định của Phương Vũ, cô vẫn kể hết mọi chuyện liên quan đến Lưu Bình.
Như vậy mới đúng chứ.
Không thế thì cô kiếm đâu ra giá trị phản diện?
Phương Vũ cười cười, nói: "Cô đi chuẩn bị đưa cha cô lên máy bay trực thăng trước đi, chúng ta sắp lên đường rồi."
Ngụy Tử Ngọc gật đầu, vẻ mặt có chút kích động, hướng về phía phòng bệnh.
Lúc này, Phương Vũ mới ngẩng đầu lên.
Hắn lạnh lùng nhìn về phía Lưu Bình đang đứng cách đó không xa.
Khi phát hiện Phương Vũ đang nhìn mình, Lưu Bình suýt chút nữa hồn phi phách tán, hai chân mềm nhũn, suýt ngã xuống đất.
Mặt Lưu Bình tái mét vì sợ hãi: "Phương thiếu, tôi sai rồi! Trước đây tôi không biết gì cả. Nếu tôi biết, có cho tôi mười cái gan tôi cũng không dám đâu ạ!"
Phương Vũ chậm rãi bước về phía Lưu Bình.
Mỗi khi hắn tiến lại gần một bước, nỗi sợ hãi trong lòng Lưu Bình lại càng lớn thêm một phần. Hắn không biết mình sắp phải đối mặt với điều gì.
Không biết, thường là điều đáng sợ nhất.
Phương Vũ đã đứng trước mặt Lưu Bình, nhìn chằm chằm khuôn mặt hắn như màu đất, không nói một lời.
"Phương, Phương thiếu..." Thân thể Lưu Bình run rẩy.
"Nghe nói anh muốn ép Ngụy Tử Ngọc đi theo anh? Hả?"
Phương Vũ lạnh nhạt nói, vừa sửa sang lại bộ âu phục của mình, ánh mắt thậm chí còn không thèm đặt lên người Lưu Bình.
Dường như đối phương không có tư cách đó vậy.
Mồ hôi Lưu Bình rơi như mưa: "Tôi... tôi chỉ là nhất thời hồ đồ!"
"Nhất thời hồ đồ? Được, vậy tôi giúp anh thông minh hơn một chút."
Phương Vũ vỗ tay.
Thiết Thất không biết từ đâu xông ra: "Phương thiếu, có gì sai bảo ạ?"
Hiện giờ, Thiết Vệ luôn thi triển các thủ đoạn để ẩn mình xung quanh Phương Vũ, bí mật tiến hành cảnh giới nghiêm ngặt.
"Lại đây, chặt cho ta cái chân thứ ba của hắn, dù sao đây là bệnh viện, chữa trị cũng tiện."
"Vâng."
Thiết Thất nghe vậy, vẻ mặt không hề biến đổi, dường như đây chỉ là một nhiệm vụ bình thường như cân đường hộp sữa.
Hắn tiến thẳng về phía Lưu Bình.
"Không, không!"
Lưu Bình điên cuồng giãy giụa, trong lòng tràn ngập hối hận và hoảng sợ vô biên, hắn sợ đến nước mắt giàn giụa, nhưng vẫn bị Thiết Thất tóm lấy như bắt gà và lôi đến một nơi vắng vẻ.
Mười mấy giây sau, một tiếng kêu thảm thiết đau đớn vang lên.
Rồi sau đó, không còn tiếng động nào nữa.
"Thật yên tĩnh."
Phương Vũ ngoáy ngoáy tai, rồi lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại. Đầu dây bên kia lập tức kết nối.
"Là viện trưởng bệnh viện Cảnh Dương phải không? Tôi là Phương Vũ."
Ở đầu dây bên kia, một tràng tiếng bước chân vang lên, rồi có một giọng nói hơi hổn hển: "Phương thiếu, sao anh đến bệnh viện chúng tôi mà không báo trước một tiếng? Tôi còn chuẩn bị nghênh đón anh chứ, tôi đang chạy tới đây!"
"Không cần nghênh đón đâu."
Phương Vũ thản nhiên nói: "Nhưng có một việc nhỏ cần ông làm. Bệnh viện các ông có phải có một bác sĩ chủ trị tên là Lưu Bình không? Hắn còn có một người cậu làm chủ nhiệm nữa phải không? Sa thải cả hai cho tôi."
"Vâng."
Viện trưởng bệnh viện Cảnh Dương không dám hé răng nửa lời, lập tức đồng ý. Hắn biết chắc chắn là tên hỗn đản Lưu Bình kia đã trêu chọc đến Phương Vũ vì lý do gì đó!
Hắn đã gần đến dưới lầu rồi. Thực ra, hắn đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết mơ hồ, nhưng hắn không dám hỏi nhiều.
Ngược lại, trong lòng hắn tràn ngập phẫn hận với Lưu Bình.
Tên hỗn đản này, bình thường nể mặt cậu hắn thì mình nhắm mắt cho qua, bây giờ lại dám đắc tội Phương thiếu!
Nếu lỡ liên lụy đến mình thì sao!
"Phương thiếu, thực ra Lưu Bình có một người em gái cũng đang làm việc tại bệnh viện..." Viện trưởng bệnh viện Cảnh Dương cẩn thận nói thêm.
Phương Vũ có chút buồn cười.
Tên này đúng là cầu sinh dục tràn đầy mà... Vội vàng phủi sạch quan hệ như vậy sao?
Nhưng đây chỉ là một việc nhỏ thôi. Sau đó, Phương Vũ tùy ý nói: "Vậy thì đuổi việc luôn đi... À đúng rồi, bảo người mang băng ca đến đây, cái tên Lưu Bình kia đi bộ không cẩn thận, tự cắt mất 'chỗ đó' của mình, các ông vẫn có thể cứu chữa được."
Đôi khi, sống sót mới thực sự là địa ngục.
Khóe miệng viện trưởng bệnh viện Cảnh Dương giật giật. Đi bộ không cẩn thận, chuyện này ai mà tin?
Trong lòng hắn không ngừng run rẩy.
Sau này mình tuyệt đối không được trêu chọc Phương Vũ!